Chương 6:
Nửa đêm, khi tôi đang trằn trọc không ngủ, cánh cửa phòng khẽ mở.
Tim tôi giật mình, nghĩ rằng Triệu Mộ Thành lại đến.
Ngước lên nhìn, hóa ra là bà với khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
Bà vội vã tiến đến, nhanh chóng cởi sợi dây trói tay tôi, rồi kéo tôi ra ngoài, bàn tay bà đặc biệt mạnh mẽ.
Bà vừa nhẹ giọng nói: "Mấy ngày nay bọn họ giấu hết điện thoại, cũng không cho bà tiếp xúc với người ngoài. Bà không báo cảnh sát được."
Khi tôi nhận ra bà đang làm gì, cả người tôi đã run lên bần bật, tôi cắn chặt tay để không bật khóc thành tiếng.
Bà cẩn thận mở cánh cổng lớn, quay đầu lại nhìn tôi, lấy từ trong túi ra mấy cuộn tiền, có tờ mệnh giá một, năm và mười đồng.
Bà nhét hết số tiền vào tay tôi, giọng gấp gáp: "Tranh thủ bây giờ chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Cả đời này đừng quay về nữa!"
"Đêm tối đừng sợ. Chạy qua đêm đen này, cháu gái ơi, cháu sẽ được tự do."
Nói xong, bà đẩy tôi ra ngoài, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa cổng.
Tôi dốc hết sức lực chạy về phía trước.
Gió lạnh thổi tan những giọt nước mắt trong mắt tôi, tôi đã thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình.
Tôi quên mất mình đã chạy bao lâu, chỉ biết không ngừng chạy. Chân đã tê dại, môi khô nứt nẻ.
Tôi chạy qua con đường đất lầy lội, cuối cùng cũng lên được quốc lộ.
Chỉ cần đi dọc theo con đường này đến thị trấn, tôi có thể đến nhà ga mua vé rời khỏi đây, nếu may mắn đi nhờ xe thì có thể đi sớm hơn. Nhưng vị trí này hẻo lánh, hiếm có xe chạy qua.
Dù có, cũng chỉ vụt qua bên cạnh tôi, không dừng lại.
Chân trời bắt đầu hửng sáng, tôi đoán khoảng bốn năm giờ sáng, nhìn những hình ảnh mờ ảo ven đường, dường như không còn xa thị trấn nữa.
Nhưng không hiểu sao, tôi có một dự cảm chẳng lành, trong đầu tôi dường như có một giọng nói không ngừng cảnh báo tôi đừng đi tiếp nữa, hãy đi vào khu rừng bên đường.
Nhưng tôi vẫn vô thức bước tới.
Trời đã bắt đầu hừng đông, lúc này tôi thấy một chiếc xe máy dừng cách đó không xa bên lề đường, có một người đang ngồi trên xe nghịch mũ bảo hiểm.
Thấy có xe dừng lại, tôi mừng rỡ chạy nhanh vài bước về phía trước, trong lòng nghĩ có lẽ chiếc xe máy này có thể chở tôi đến thị trấn.
Người đó đột nhiên ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như đông cứng lại.
Theo bản năng, tôi quay đầu chạy vào rừng, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Chiếc xe máy đã ở phía sau tôi trong chớp mắt, da đầu tôi đau nhói. Tôi bị Triệu Mộ Thành giật tóc rồi ngã xuống đất.
Triệu Mộ Thành túm tóc tôi lôi về một khoảng đất trống bên đường.
Sau khi hắn ta ném tôi xuống đất, tôi mới nhìn rõ khuôn mặt điên cuồng của Triệu Mộ Thành. Hai mắt hắn đỏ ngầu, nhãn cầu lồi ra, miệng tiết ra bọt trắng.
"Tại sao em lại không ngoan như vậy, anh đã bảo em đừng chạy lung tung mà?"
Triệu Mộ Thành hỏi bằng giọng khàn khàn, hắn dường như không kiểm soát được cơ thể, thỉnh thoảng lại co giật một cái.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, giật tóc tôi, bóp mặt tôi, kéo tôi lại gần hắn.
"Trả lời anh! Nói đi! Em là người của anh!"
Khoảnh khắc này, tôi cảm nhận được sự đe dọa đến cái chết, tôi vâng lời Triệu Mộ Thành, nói lắp bắp lặp lại những lời hắn yêu cầu, nhắc nhở hắn bình tĩnh lại và tôi đồng ý kết hôn với hắn.
Triệu Mộ Thành lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái, rồi nhặt hòn đá lớn bên tay đập vào đầu tôi.
Một cơn đau nhói, máu ngay lập tức che kín đôi mắt tôi.
Tôi ngã xuống đất, nhìn hòn đá một lần nữa đập xuống, tôi thậm chí không thể phát ra một tiếng động.
Trước mặt tôi là mặt trời đang từ từ mọc lên, trong tầm nhìn nhuốm màu máu của tôi, bình minh càng trở nên đỏ rực và chói lóa hơn.
Ý thức của tôi dần dần tách khỏi cơ thể, tôi lơ lửng giữa không trung nhìn xác chết đầm đìa máu thịt của mình.
Thì ra tôi vẫn không thể thoát khỏi địa ngục.