Chương 3
Tôi đã quen với việc giữ chỗ cho Trần Cảnh Dữ mỗi sáng thứ Hai trong tiết “Tư tưởng chính trị”. Đến mức độ nhiệt tình của tôi khiến bạn cùng phòng cũng phải nghi ngờ.
“Cá voi nhỏ à, cậu không phải là đang thích Trần Cảnh Dữ đấy chứ?” – Cô ấy ngồi trên giường, nhìn tôi đang luống cuống chọn quần áo trước gương.
Ngay lập tức, tai tôi nóng bừng lên. Vì chuyện tôi thích Trần Cảnh Dữ, vốn là bí mật tôi chôn sâu tận đáy lòng suốt nhiều năm, từ lâu đã quen với việc để nó ngủ yên trong góc tối.
“Cậu ấy như anh trai thôi..." – Tôi lắp bắp, cố tìm lý do để ngụy biện.
Bạn cùng phòng nhìn tôi như thấy thấu mọi thứ:
“Có phải cùng máu mủ đâu, Cá Voi Nhỏ, tội lỗi gì chứ?”
“Ơ… tớ…”
Bị người khác đoán trúng tâm sự, tôi lật đật khoác balo lên vai và bỏ chạy ra khỏi phòng.
Theo thói quen, khi mua bữa sáng trong căn tin, tôi vẫn mua thêm phần cho Trần Cảnh Dữ.
Cậu ấy thích sữa đậu nành xay tại chỗ và bánh bao nhân thịt kho ở căn tin số 1. Vì cao to nên cậu ấy ăn nhiều, một bữa có thể ăn đến bốn cái bánh bao.
Bình thường Trần Cảnh Dữ luôn đến sát giờ, nhưng từ lúc tôi mua đồ ăn sáng cho, cậu bắt đầu đến sớm hơn năm phút.
Khi tôi vừa tới cửa lớp học bậc thang, Trần Cảnh Dữ cũng vừa đến cùng một cậu bạn – tôi nhận ra, đó là bạn cùng phòng của cậu ấy.
Trần Cảnh Dữ nhận lấy phần ăn sáng từ tay tôi một cách tự nhiên, khiến cậu bạn bên cạnh phải trêu lên:
“Trần Cảnh Dữ, mày đúng là có số hưởng, tự dưng vớ được cô em gái thế này!”
“Thế nào, ghen tị hả?” – Trần Cảnh Dữ cười, nắng sớm vàng rực đổ trên vành tai cậu, khiến khung cảnh bừng sáng hẳn lên.
“Ghen thì cũng đâu làm gì được.” – Cậu bạn kia nói xong rồi rời đi.
Tôi và Trần Cảnh Dữ đứng dựa lan can hành lang, cùng nhau ăn bánh bao.
Thầy dạy “Tư tưởng chính trị” cũng vừa đến, nhìn thấy chúng tôi thì cười trêu:
"Lười như Trần Cảnh Dữ mà cũng có đồ ăn sáng mang tới, chắc là công của em gái nhỉ?”
“Chuyện rõ rành rành thế còn gì nữa.”
Vì là tiết đầu tiên nên chúng tôi đã quen thân với thầy giáo này hơn những người khác. Tôi mỉm cười chào thầy, thật lòng mà nói, tôi rất biết ơn ông. Nếu không có hiểu lầm trong tiết học hôm đó, chắc giờ này Trần Cảnh Dữ còn chẳng biết tôi là ai.
Trước khi vào lớp, thầy còn dặn tụi tôi ăn xong thì vào nhanh. Tôi ngoan ngoãn đáp: “Dạ vâng.”
Đang ăn chiếc bánh cuối cùng, Trần Cảnh Dữ đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Hôm nay cậu chạy hai căn tin à?”
Tôi ngớ người. Sáng nay vì bị bạn cùng phòng hỏi chuyện nên ra trễ, lúc tới căn tin số 1 thì chỉ còn ba cái bánh bao, mà tôi vẫn nhớ cậu ấy cần bốn cái nên đã chạy sang căn tin số 2 mua thêm một cái nữa. Ai ngờ cậu ấy lại phân biệt được cả bánh bao của từng căn tin.
Tôi đang bối rối nghĩ nên trả lời sao thì tay cậu đột nhiên đặt lên cổ tôi, nhẹ như đang xoa đầu một con mèo.
“Coi tớ như anh trai thôi, cậu căng thẳng làm gì?”
“Đâu có đâu…”
Tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, cậu ăn nốt miếng cuối rồi nhẹ nhàng đẩy vai tôi đi vào lớp.
Ngồi vào ghế, cậu nghiêng đầu nói nhỏ:
“Lần sau đừng cực vậy nữa, tớ ăn gì cũng được.”
Thì ra... cậu đều biết hết.
Tôi nhỏ giọng “ừm” một cái.
Trần Cảnh Dữ gia nhập đội bóng chuyền của trường.
Mỗi cuối tuần, cậu ấy có buổi tập luyện, tôi hay tới xem.
Vì Trần Cảnh Dữ nổi tiếng, nên thành viên đội cũng rất thân thiện với tôi.
Đội bóng chuyền chia làm hai: nam và nữ.
Thỉnh thoảng giờ tập trùng nhau, tôi sẽ ngồi một góc trong nhà thi đấu vẽ tranh. Dù mới chỉ là vài nét phác thảo, nhưng nhân vật chính luôn là cậu ấy – điều đó không cần nói cũng rõ.
Đội trưởng nam ôm một thùng nước đi phát, cũng đưa cho tôi một chai.
“Cảm ơn anh ạ.” – Tôi lễ phép đáp.
“Không có gì.”
Ngay sau đó, mấy bạn nữ trong đội cũng đi tới. Dẫn đầu là đội trưởng nữ, bên cạnh là cô em họ của cô ấy – Giang Nam.
“Anh Tằng đúng là... Nước trong đội là do quỹ chi, nếu ai đến tán trai mà cũng phát nước thì đội này phá sản mất.” – Giang Nam châm chọc.
Tôi cầm chai nước, cảm thấy lúng túng.
Bình thường tôi luôn mang theo nước, hôm nay đúng lúc lại quên.
“Vậy lát nữa tớ sẽ mua chai khác trả lại.” – Tôi nhỏ nhẹ nói, vốn cũng chẳng quen tranh cãi.
Trần Cảnh Dữ vẫn đang tập nhưng nghe thấy, cậu lập tức đỡ lời:
“Một chai nước thôi mà, hơn nữa, Cá Voi Nhỏ đâu phải người ngoài.”
Giang Nam hừ nhẹ, liếc tôi một cái rồi thốt lên:
“Anh em cái gì chứ, chẳng phải cũng có mục đích riêng sao.”
Phần lớn người trong đội nghĩ tôi là em gái ruột của Trần Cảnh Dữ, chỉ có Giang Nam biết không phải. Rõ ràng cô ta cũng là một người đang để mắt đến cậu ấy.
“Có chuyện gì thế?” – Trần Cảnh Dữ đi tới, ngẩng đầu uống nước, yết hầu chuyển động rõ rệt, ánh mắt thì lại hướng về phía tôi.
Tôi nhìn cậu ấy, bỗng thấy rất an lòng.
Giang Nam nói đúng – tôi đúng là có mục đích. Mục đích của tôi, chính là cậu ấy.
Trần Cảnh Dữ đặt chai nước xuống, một tay khoác vai tôi:
“Cậu có tớ ở đây, sợ cái gì.”
Tôi hơi bất ngờ, rồi nói:
“Cô ấy nói tớ uống nước của đội.”
Lông mày cậu nhíu lại, liếc nhìn Giang Nam, rồi quay sang Tằng đội trưởng:
“Từ nay nước trong đội do tôi chi, phần của Cá Voi Nhỏ để tôi lo.”
Sắc mặt Giang Nam tái mét, cắn môi.
Trần Cảnh Dữ kéo tôi ra ngoài, ngón tay móc lấy cổ tay tôi, ấm nóng, tim tôi cũng như muốn nóng theo.