Chương 004: Mời nhảy vào hố. (2)
Rõ ràng là loại bỏ ra khỏi đội ngũ hình sự, thế mà hai con chim non lại cho là được chiếu cố rồi, Lý Nhị Đông phấn khích:” Xử trưởng Hứa, hôm nay đi luôn chứ ạ.”
Thử Tiêu ra hiệu Lý Nhị Đông đừng quá vội vàng:” Nghe cũng được, nhưng mà ....”
“ Đừng nhưng, dù không bắt được cũng không ai làm gì cậu, trị an khảo hạch không như hình sự, có yêu cầu tỉ lệ phá án, đôi khi bắt tên trộm còn chưa đủ giam giữ, chẳng lẽ muốn bắt hết trộm thiên hạ sao?” Có lý, nghe vậy nghĩ ngờ của Thử Tiêu tan biến sạch, Hứa Bình Thu còn tăng thêm kích thích:” Quan trọng là, tôi còn đưa Dư Tội tới cùng chỗ các cậu, được chưa?”
“ A, thế thì tốt quá rồi.” Thử Tiêu nhảy cẫng lên reo hò làm cả phòng ngạc nhiên quay đầu nhìn:
“ Quá được, quá được, nhưng mà ...” Lý Nhị Đông hạ giọng xuống: “Không phải Dư Nhi ở đơn vị bảo mật nào đó à?”
“ Cậu ấy giống các cậu, chê không đủ tự do, lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng đi đón cậu ấy ... Xem nào, chiều nay luôn đi, tôi đưa các cậu tới đơn vị mới, quan hệ của tôi với chi đội trưởng Khổng Khánh Nghiệp không tệ. Từ hình sự tới trị an, trách nhiệm giảm đi nhiều, các cậu lại còn trải qua sóng gió rồi, làm gì chẳng dễ như không? Lát nữa ăn xong tới chỗ đội trưởng Thiệu của các cậu, tuy cậu ta có chỗ không đúng, nhưng mà các cậu là người mới, phải có lòng dạ rộng lượng đúng không, không chấp cậu ta làm gì, tới đó nhận sai, cứ nói là tự thấy mình không hợp, muốn tới đội trị an phát huy tài cán ... Thái độ chân thành chút, nếu không người ta muốn giữ lại thì tôi cũng chẳng thể cưỡng ép điều động đúng không? “ Hứa Bình Thu tốn hết tâm tư tìm sự cân bằng, để hai chàng trai này, cũng để Thiệu Vạn Quan bỏ đi khúc mắc:
Hai con chim non tất nhiên bị lãnh đạo lừa tới đầu óc mê muội, còn nói gì mà đại nhân không chấp tiểu nhân, nói gì gật đấy.
Thế là Thiệu Vạn Qua chứng kiến một màn không tin nổi, hai tên phần tử phản động luôn chống đối hắn, vậy mà lúc này nhũn nhặn hết mức, nói nào là kinh nghiêm công tác chưa đủ, chuyên môn chưa cao, muốn tới đội trị an trui rèn.
Trong cái nghề này, hình cảnh căn bản coi thường trị an, ai mà từ cương vị hình ảnh điều tới trị an thì không khác gì bị đi đầy, là chuyện sỉ nhục lớn. Hơn nữa lượng công tác bên trị an cũng không kém hình cảnh, thậm chí còn nhiều chuyện vụn vặt đau đầu hơn, thế mà hai tên này cứ như trúng thưởng, Thiệu Vạn Qua không hiểu xử trưởng Hứa là thế nào mà chúng cam tâm tình nguyện nhảy xuống hố.
Nhưng mà tất nhiên hắn không nói ra, cũng nói vài câu tốt đẹp, vội vàng làm thủ tục điều chuyển, bên trong đánh giá cao, lại còn cổ vũ họ phát huy tài năng ở đơn vị mới, bắt tay tạm biệt.
Ôi tình cảm trên dưới khi ấy thật là, làm người ta nhìn mà lau nước mắt xúc động ...
Thủ tục xong rồi, cả hai vội vàng chạy đi tìm Hứa Bình Thu, đúng là không muốn ở lại một giây phút nào, anh em trong đội ấy à, khỏi chia tay, tình cảm chưa sâu sắc đến thế.
Ở trên xe, Hứa Bình Thu đang rất bận rộn, gọi điện cho bộ phận nguồn nhân lực, chuyện bắt chó đi cày, ôm rơm rặm bụng này là một phần trong cuộc sống của ông ta. Hình cảnh toàn thành phố có một nửa ông ta nhớ tên, nào là hộ đơn thân thì lo cương vị công tác thích hợp, hộ khó khăn giải quyết trợ cấp, lại còn vợ chồng phải sống chia tách ở vùng ngoài thì lo hộ khẩu. Tất nhiên đa phần không cần ông ta trực tiếp làm, cũng không phải là người ta trực tiếp tìm, mà thông qua các đội trưởng, chi đội trưởng.
Hứa Bình Thu luôn thấy, giải quyết những việc này còn khẩn cấp hơn cả phá án, hậu phương không vững thì ai chuyên tâm phá án được, nên dốc lòng giúp đỡ, cho nên tạo thành tiếng tăm ông ta trong giới rất tốt, uy vọng cao, đi tới đâu cũng không ai coi là người ngoài.
Chẳng phí công, điều động trong hệ thống, lại chẳng phải thăng chức, việc thuận lợi nhưng ông ta chẳng vui. Trị an trong mắt ông ta cũng là chỗ cảnh sát bán chuyên, không đáng để vào mắt, lần đầu tiên ông ta đem lực lượng hình cảnh hạch tâm ném vào chỗ trị an. Những lời này không thể nói ra, nếu không sẽ đả kích tinh thần hai người phía sau.
Mà hai vị đó lại chẳng có cảm giác gì, giống tân quan nhậm chức vậy, hết sức hào hứng.
“ Đức Tiêu à.” Hứa Bình Thu chuẩn bị trò chuyện thấu đáo:
“ Vâng, chú cứ nói ạ.” Thử Tiêu ngồi ngay ngắn, tay đặt đầu gồi, ngoan ngoãn lĩnh giáo:
“ Tôi thấy cậu nên học tập Đậu Hiểu Ba, năm nay chỉ tiêu cục chống ma túy cạnh tranh gay gắt như vậy, kết quả cậu ta lại được chọn.” Hứa Bình Thu chọn lấy điển hình tích cực:” Hai cậu thực ra rất giống nhau, Đậu Hiểu Ba làm được, không lý gì cậu không làm được.”
Thử Tiêu xem thường:” Cái đó cháu không thèm, bọn họ trải thảm đỏ ra mời Dư Nhi, cậu ấy còn không đi cơ mà, Dư Nhi mà không đi là chỗ không ra gì.”
Thế là lời khuyên răn chưa nói đã phải nuốt cả về, Lý Nhị Đông tò mò:” Sao Bánh Đậu lại vào được đó nhỉ?”
“ Chuyện đó tà môn lắm, thằng Bánh Đậu ăn hại đó mũi thính, dựa vào phân biệt được mấy loại ma túy, công dụng giống như chó nghiệp vụ ấy ... À, nhà cậu ta ở quê, nuôi cả đàn chó, nên được đưa tới đơn vị nuôi chó thuộc cục chống ma túy.” Thử Tiêu cực lực chứng minh Bánh Đậu hoàn toàn ăn may dẫm phải phân chó mà gặp vận:
“ Còn Dư Nhi vì sao không đi?”
“ Lát nữa gặp cậu ta rồi hỏi là được, tôi cũng không rõ.” Thử Tiêu xoa đầu Lý Nhị Đông, đầu óc đứa bé này lớn được tới bây giờ thật không dễ dàng:
Lý Nhị Đông lại hỏi về những người khác, chẳng lo nghĩ gì, đi nhậm chức như đi dạo. Hứa Bình Thu chỉ có thể thở dài mà thôi, không nói thêm gì nữa.
Chuyến đi này đường khá xa, đi tới một tiếng mới tới nơi, ra hẳn ngoại thành, Thử Tiêu quan sát hoàn cảnh xung quanh, đây là một phân xương của nhà máy cơ khí công nghiệp nặng, cách thành phố phải trên 30 km, vì có một cái trung tâm giám sát vệ tinh, nên toàn bộ đơn vị bảo mật, trang bị hậu cần đều đặt ở đây, hệ số an toàn rất cao.
Hứa Bình Thu xuống xe, dặn lái xe trông coi hai người bọn họ đừng chạy lung tung, nơi này dù xe của xử trưởng cũng không thể tùy tiện ra ngoài, ông ta phải đứng đợi trong phòng trực khá lâu mới có một vị phó xử trưởng của ban trang bị ra tiếp, cả hai là người quen, bắt tay nhau hàn huyên.
Phó xử trưởng Quan vừa đi vừa nói: “ Cuối cùng anh cũng tới, anh mà không tới thì tôi giao cho phòng nhân lực của cục.”
“ Phó xử Quan, có chuyện gì thế? Người của tôi dù kém thì cũng kém tới thế chứ, khiến cho anh phải liên tục gọi mấy cuộc điện thoại tới đòi tôi đưa người đi?”
“ Nếu là kém cỏi đã đành, nói thật cậu ta không kém, còn rất khá là khác ... Ài, chỉ là nói thế nào đây … chỗ chúng tôi công việc nhẹ nhàng đến thế rồi, vậy mà anh đưa loại người gì tới thế? Tới được hai tháng lẻ hai ngày, cậu ta xin phép nghỉ 40 ngày ... Nào là đau đầu đau bụng đau chân, toàn thân cậu ta toàn bệnh tật, xin nghỉ một cái là mất tích. Xử trưởng Lý đã làm công tác tư tưởng mấy lần rồi mà cậu ta chứng nào tật nấy. Xử trưởng Hứa, chỗ chúng tôi không cần người có tố chất cao, nhưng mà người không ngồi nóng mông được như thế, chúng tôi không cần.” Phó xử Quan giận lắm, hai người là bạn học, nói chuyện không cần kiêng kỵ nhiều: