Chương 005: Mời nhảy vào hố. (3)
Hứa Bình Thu mất mặt vô cùng, ý tưởng ban đầu của ông ta là đưa Dư Tội tới một chỗ mà y muốn gây họa cũng không thể, ai ngờ người ta kiệt xuất như thế, khiến cả người dễ tính như phó xử Quan cũng không chịu nổi, nhưng miệng không chịu thua:” Anh muốn giữ tôi chẳng cho, anh nghe ngóng xem bao nhiêu đơn vị muốn cậu ta, tôi phái người tới đâu là nể mặt lắm đấy.”
“ Mau mau, mang đi, thể diện anh lớn quá, tôi nuốt không trôi, may còn chưa làm thủ tục điều chuyển.”
Hai người đi sâu vào xưởng, nói chuyện thành cãi nhau, lại qua hai tầng cửa cùng canh gác nữa mới tới nơi. Người ngoài không biết đây là chỗ kiểm tra, thay mới vũ khí, đưa mắt nhìn một vòng thôi thấy được mười mấy loại súng, còng tay, dùi cui điện, cách cửa sổ nhìn thấy Dư Tội đang tháo khẩu tiểu liên, lau chùi, tra dầu, làm việc rất tỉ mỉ.
“ Cậu ta làm việc tốt như thế mà, anh đừng vu khống, tôi biết đứa bé này, xưa nay làm gì cũng rất cẩn thận, dù là đi quét dọn nhà vệ sinh cũng làm sạch sẽ.” Hứa Bình Thu không vui chút nào:
“ Tôi không phủ nhận chuyện ấy, nhưng mà anh nghĩ đây là chỗ nào, làm một ngày nghỉ hai ngày không rõ cậu ta làm gì, đơn vị của chúng tôi là chỗ bảo mật, ai dám giữ cậu ta, chẳng may xảy ra chuyện là họa lớn.” Phó xử Quan lo ngay ngáy:
“ Gọi cậu ta ra đây.”
Gõ cửa hai cái, Dư Tội đi ra, ngạc nhiên:” Chuyện gì mà kinh động tới xử trưởng Hứa thế này?”
Phó xử Quan không biết chàng trai lấy danh nghĩa thực tập tới đây có quan hệ gì với Hứa Bình Thu, không lên tiếng. Hứa Bình Thu không rõ vẻ mặt thản nhiên như không kia của Dư Tội là thật hay giả, cảm giác y đang cố tình đối phó với mình, thở dài:” Là tôi sai rồi, kiếm cho cậu công tác an nhàn, cậu lại không ngồi yên được đúng không, đi nào.”
Thực sự là đau đầu, chàng trai này mà thả ra ngoài xã hội, ông ta lo xuất hiện một tên trùm tội phạm, giữ trong đội ngũ thì khó bố trí, muốn để Dư Tội ở chỗ yên tĩnh an nhàn này vài năm để tình khí thuần hơn, ai ngờ không được.
Xem ra vẫn còn chưa hiểu thấu được chàng trai này.
Bàn giao công việc diễn ra thuận lợi, Dư Tội cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ có một cái ba lô gọn nhẹ có vài bộ quần áo vật dụng cá nhân, đi qua bị kiểm tra kỹ lưỡng, rồi được nội vệ tháp tùng ra ngoài.
Dư Tội đương nhiên biết Hứa Bình Thu đưa mình tới đây là có ý đồ, chẳng cần biết ý đồ của ông ta là gì, nhưng tới nơi này y mới biết thế nào là dày vò, không phải ngày ngày lăn lộn ở chỗ tối tăm nguy hiểm, mà là bị nhốt trong gian phòng kín suốt tám tiếng làm việc, không được hút thuốc, không được uống rượu, không được nói chuyện, không được tùy tiện gọi điện ra ngoài .... Khổ nhất là không có người khác giới, y hoài nghi có phải chim sẻ đậu trên dây điện cũng là con đực không?
Thế nên Dư Tội mới trăm phương nghìn kế nghĩ cách xin nghỉ bệnh, y biết sớm muộn cũng bị đuổi, cho nên lúc đi cũng chẳng cần nói với lãnh đạo một câu cảm kích, xách ba lô lên là đi một mạch không quay đầu.
Thấy Dư Tội thi thoảng lại dùng khóe mắt quan sát mình, Hứa Bình Thu cười: “ Sao thế, không nhận ra tôi nữa à?”
“ Tôi chỉ là cảnh sát nhỏ, đâu cần xử trưởng chú phải tốn công tới nơi đón.” Dư Tội nghi ngờ, không biết lão già này định giở trò gì đây, giờ y đã là người trong tổ chức rồi, phải nghe lệnh người ta làm việc:
“ À, thuận đường thôi, không chỉ cậu, trên xe còn hai người.”
Dư Tội quay đầu nhìn thấy cái mặt quả táo và mặt khỉ, nhe răng cười:” Họ cũng bị đuổi khỏi đại đội hai rồi sao?”
“ Vì sao dùng từ ‘cũng’, chẳng lẽ chuyện cậu làm ở đây là để bị ‘đuổi’?”
“ Đúng là thế, tôi rất nghi, có phải trong đó là người máy không?” Dư Tội thản nhiên thừa nhận, chối làm gì, lão già đó tinh như vậy, nhìn là thấu:
“ Tôi nghĩ con trai luôn thích súng ống cho nên mới đưa cậu tới đây, thế nào, cảm giác với súng ra sao?” Điều duy nhất Hứa Bình Thu hài lòng với Dư Tội là dù ở hoàn cảnh an nhàn như thế, xem ra Dư Tội không bỏ rơi rèn luyện trông vẫn rắn rỏi tinh thần khỏe mạnh lắm:
“ Vô vị, cảnh sát chúng ta quá nghèo, toàn là súng cũ, duy tu bảo dưỡng quá tốn công sức, lại còn có khẩu K54 phải cho vào viện bảo tàng nữa chứ, mà súng phát đi rồi thu lại chưa từng bắn phát nào, đạn y nguyên ... Cũng chẳng khẩu Desert Eagle gì đó cho tôi chơi, tóm lại là vô vị.” Dư Tội chỉ trích một phen:
Chuyện này Hứa Bình Thu mỉm cười: “ Súng không phải bắn tức là trị an tốt, vũ khí lạc hậu là vì không có sức ép tội phạm thăng cao, cho nên điều cậu nói là dấu hiệu hài hòa.”
“ Tôi có nói hài hòa hay không hài hòa đâu, nhưng mà nơi chẳng có tí hài hòa nào, tới cấp dưỡng cũng là nam nốt, ở đây nửa năm thôi sẽ thành biến thái.” Dư Tội rùng mình một cái, bám theo sau lưng Hứa Bình Thu:” Xử trưởng Hứa, chú đừng thành kiến với tôi được không, đầy đọa tôi như thế làm gì, tôi lập công đã đòi hỏi đãi ngộ gì chưa, tôi không yêu cầu tổ chức giải quyết cho vị trí tốt lương cao an nhàn, cho tôi về Lâm Phần đi, để tôi hiến dâng cho tổ quốc ... Yêu cầu này đâu quá đáng, đúng không?”
Hứa Bình Thu không nói không rằng, tới xe rồi chỉ bỏ lại một câu:” Lên xe.”
“ Khoan đã, còn chưa nói đi đâu.” Dư Tội bị lừa nhiều rồi, không còn tí lòng tin nào vào ông già này nữa:
“ Về thành phố chơi, giờ cậu phòng tôi còn hơn phòng trộm, tôi muốn chụp nhiệm vụ lên đầu cậu cũng không thể.” Hứa Bình Thu đáp một câu lửng lơ:
Dư Tội nhìn hai người bạn, vẻ mặt hớn hở lắm, có vẻ không phải chuyện xấu, miễn cưỡng lên xe.
Xe cảnh sát đưa ba nhân viên thải loại về thành phố.
“ Dừng ... Dừng ở chỗ kia.” Hứa Bình Thu chỉ lái xe đỗ lại ở bãi đỗ xe dân dụng, gọi ba người kia theo, chỉ Dư Tội là vẫn mang trang phục huấn luyện, Lý Nhị Đông mặc áo thun rộng thùng thình, trông như tay lông bông thất nghiệp, Thử Tiêu thì sơ mi hoa, quần ống rộng, như du khách, dặn:” Lời không hay tôi nói trước, lần này tôi đưa các cậu tới đơn vị mới, lo liệu thủ tục, sau này muốn điều động tự các cậu nghĩ cách.”
“ Không vấn đề.” Lý Nhị Đông và Thử Tiêu cùng gật đầu:
Chỉ có Dư Tội chưa lơi lòng phòng bị:” Xử trưởng Hứa, rốt cuộc là làm gì?”
“ Giống trị an thôi, thế nào, cậu thấy chưa đủ kích thích thì tôi đưa tới cục chống ma túy, họ sẵn sàng chào đón đấy.” Hứa Bình Thu đưa ra hai lựa chọn:
Dư Tội gạt phắt lựa chọn kia, nghe tới hai chữ ma túy là y muốn bệnh rồi, cả đời này đừng dính vào là tốt nhất: “Quên đi, trị an thì trị an.”
“ Vậy thì đi.”
Hứa Bình Thu phất tay, men theo đường Ổ Thành tới phố thương nghiệp, đi hai trăm mét rẽ trái vào cái ngõ rộng, tới đơn vị nổi tiếng trên đường này "Đại đội điều tra tội phạm đường phố chi đội trị an Đại Nguyên."
Hàng chữ đen vuông vức viết trên tấm biển dài, vậy là tới nơi rồi, Lý Nhị Đông chỉ cần không phải ở đội hai là được nên thái độ rất vô tư lự, Thử Tiêu nhìn tấm biển chù chừ, đó là thói xấu của hắn, mưu mô nhiều, nhưng thiếu quyết đoán, nhìn Dư Tội.
Dư Tội lẩm nhẩm đọc tên biển, mắt sáng lên:” Tội phạm đường phố à? Đại loại chống cướp giật móc túi sao?”
Hứa Bình Thu ngạc nhiên, không hiểu niềm vui này của Dư Tội ở đâu ra, còn lo phải tốn một phen miệng lưỡi.
“ Sao thế Dư Nhi, cậu từng làm rồi à?” Thử Tiêu hỏi thay ông ta:
“ Chưa, nhưng tôi từng đi móc túi, đây là công việc đòi hỏi kỹ thuật cao đây, đúng nghề rồi, ha ha.”
“ Đi đi đi ...” Hứa Bình Thu đau tai, nói như cái gì hay ho lắm, biết đó là mánh khóe Dư Tội học ở trại giam, đuổi ba người vào đơn vị mới:Q3-