Chương 006: Đơn vị mới. (1)
Không tệ, đơn vị mới của bọn họ phải nói rất không tệ, chẳng giống như ở đại đội hai chỉ có cái lầu với sân trơ trụi, nơi này tuy nhìn có chút tháng năm lịch sử nhưng không gian rộng rãi, mát mẻ, hàng cây cổ thụ rợp bóng lá, lại còn yên tĩnh nữa. So với phố xá xăng dầu ngột ngạt ngoài kia, tựa hồ bước vào vùng trời mới, chỉ là yên tĩnh hơi quá, chẳng có lấy một bóng người, Thử Tiêu hỏi: “ Chú, người đâu cả rồi?”
“ Còn đi đâu, ra đường chấp hành nhiệm vụ rồi.”
“ Oa, vậy là ngày ngày được ra phố thương nghiệp dạo chơi sao?” Thử Tiêu thiếu điều nhảy cẩng lên:
“ Tốt tốt, làm việc phải như thế.” Lý Nhị Đông quay sang đập tay với Dư Tội và Thử Tiêu ăn mừng:
Nhìn tinh anh hình cảnh tốn công đào tạo đi vui mừng vì làm chuyện hiệp cảnh cũng làm được này, Hứa Bình Thu tức tới đau dạ dày, chưa bao giờ thấy loại không chịu tiến bộ nào như thế.
Đang trò chuyện thì loáng thoáng có tiếng người, cả ba đều im lặng, nhìn về một gian phòng đóng cửa, kéo rèm kín mít.
“ Nói, làm mấy lần rồi? ... Đừng cho rằng tao không biết mày, tháng trước mày bị bắt ba lần, móc vị tới nghiện rồi phải không? Giờ tiến bộ thành trộm xe điện ... Mày đi với ai, thằng bỏ chạy là ai? Đừng chối, camera chụp được ảnh rồi ... Không cho mày ăn đòn, mày chưa biết lợi hại của đội chống trộm cắp ...”
Hự một phát, tiếp đó là tiếng rên rì cầu xin, Hứa Bình Thu quan sát nét mặt Thử Tiêu và Lý Nhị Đông, rất đặc sắc, giống đang mừng thầm, không khỏi nhớ tới cảnh đám sâu hại tụ tập đánh người ở trường thể dục, đánh xong chạy, không phải chịu trách nhiệm.
Vẻ mặt Dư Tội vẫn thế, không thể hiện rõ vui buồn, song hai mắt thì sáng hiếm thấy: “ Này, tôi nhớ ra một câu chuyện cười, các cậu có muốn nghe không?”
“ Kể ra xem.” Thử Tiêu giục:
“ Có một con thỏ chui vào rừng, cảnh sát muốn bắt, cảnh sát Mỹ điều động cả trực thăng truy lùng mà không có kết quả. Cảnh sát Nhật điều đồng lực lượng lớn tìm kiểm cách cuốn chiếu không ăn thua. Interpol tập trung tinh anh các nước, nhưng vẫn không ích gì, hết cách, bọn họ phải cầu cứu cảnh sát Trung Quốc.” Dư Tội đưa mắt nhìn Hứa Bình Thu, hiển nhiên ông già chưa nghe chuyện này, đang tò mò lắm, mỉm cười tiếp tục: “ Cảnh sát Trung Quốc chỉ cử đi bảy người, tổ đội gồm dân cảnh và hiệp cảnh, sáng họ chơi mạt chượt, trưa ăn uống, chiều mát xa, sắp tối bọn họ cầm dùi cui vào rừng, bắt một con gấu, sau một hồi đấm đá, gấu ta khóc lóc thảm thương ‘đừng đành nữa, đừng đánh nữa, tôi chính là thỏ’, OK, mission accomplished!”
Thử Tiêu và Lý Nhị Đông cười phun nước bọt, nhưng cũng vội vàng bịt miệng cần thận nhìn Hứa Bình Thu.
Hứa Bình Thu gằn giọng cười: “ Hiểu rồi, xem ra cậu rất hài lòng cái nơi có thể biến gấu thành thỏ này phải không Dư Tội?”
“ Chú nghĩ xa rồi, chỉ là cậu truyện thôi, tôi thấy ở đây rất tốt, tôi không có gì bất mãn cả.” Dư Tội nhún vai thái độ y rất khó phân thật giả, công bằng mà nói nghe tên đơn vị đã có thiện cảm, ở cái nơi này ít nhất không phải ngày ngày ngồi đơn vị nhìn mặt cấp trên, hơi chút là như có kim đâm đít đứng dậy kính lễ. Đường phố là môi trường quen thuộc của y, từ năm năm tuổi đã theo cha lang thang khắp đường lớn ngõ nhỏ, tiếp xúc nhiều nhất là đám trộm cắp vặt, đó chính là con mồi của y khi huấn luyện ở Quang Châu:
“ Tốt, tôi nói rồi mà, người tôi tuyển, chỉ có người khác không biết dùng thôi, làm gì có chuyện vô dụng. Làm cho tốt, nói không chừng đội trưởng tiếp theo ở đây là một trong số các cậu.”
Hứa Bình Thu trái lương tâm khen một câu, chắp tay sau lưng lững thững lên lầu, gọi điện cho chi đội trưởng, lát sau một chiếc xe van đỗ xịch lại, một người trung niên vội vã chạy ra, người này trông cá tính lắm, mặt cười như thái giám, đầu thì thiếu tóc, cúc áo chưa cài thẳng, lộ ra cả mảng lôn ngựng quăn đen xì xì, trông cứ như một con đại tinh tinh.
“ Đại tinh tinh.” Dư Tội thoáng cái đã đặt xong biệt danh, ghé đầu nói với hai tên đồng bọn, cả đám phải cắn răng nhịn cười:
Chỉ mười phút sau đại tinh tinh liền thành đội trưởng của ba người, đội trưởng họ Lưu, tên rất có duyên phận, Tinh Tinh. Cả ba dù gì cũng được đào tạo bài bản, nhìn cái là đoán vị này quá nửa xuất thân hiệp cảnh, ái da dà, con mẹ nó chứ, mình ít ra xuất thân chính quy, cảm giác ưu việt quá cao, ba người mừng lắm lẽo đẽo theo sau đại tinh tinh tham quan đơn vị mới, chẳng thèm tiễn Hứa Bình Thu luôn ...
“ Chú ý, người mới vào đây đều phải trải qua một bài học, thường là phó đội trưởng chỉ dạy, phó đội trưởng họ Cẩu ... Này này, đừng có cười, cẩu này không phải là trong chó má chó chết, mà là cẩu trong chữ Thảo ấy ... Đội phó đi bắt trộm rồi, ủy tác tôi chỉ dẫn các cậu, sau đây tôi giảng giải cho các cậu đặc điểm của trộm, đặc biệt là bọn trộm vặt ở Đại Nguyên chúng ta.”
Đội trưởng Lưu Tinh Tinh vuốt cái trán lưa thưa, chấm nước bọt lật sách, vừa vặn có mấy đội viên áp giải tên trộm vùng vẫy đi vào, có người nói:” Đội trưởng, bắt được một tên ở chợ phố Tây.”
“ Biết rồi, biết rồi, đừng làm phiền tôi ... Be bé cái mồm thôi, tôi đang lên lớp cho người mới.” Nói xong đội trưởng Lưu đi ra bực tức đá cửa một phát đóng sầm lại, động tác rất thô bạo vô văn hóa, đến khi quay lại nhìn ba người mới, thộn mặt một lúc mới ờ một tiếng:” Này, tôi vừa nói tới đâu ấy nhỉ?”
“ Dạ, đặc điểm của trộm vặt.” Dư Tội đáp rất ngoan, không hề có ý coi thường óc cá vàng của đội trưởng, quả thực là hài lòng con bà nó, vị đội trưởng này nhìn thế nào cũng giống những người y tiếp xúc suốt từ bé tới lớn ở chợ hoa quả, à tất nhiên trừ phần gian xảo ra, dù thế nào cũng hết sức thân thiết:
“ Trộm, chia ra làm vài loại, tôi nói các chú ý mà nghe, sau ngày gặp phải lần thì ngàn vạn lần phải cẩn thận. “ Đội trưởng Lưu tiếp tục bài giảng:” Có điều loại thứ nhất không cần để ý, loại này nhan nhản khắp nơi, là thứ lang thang đường phố, bất học vô thuật, không có nghề nghiệp chính đáng, thi thoảng thuận tay thành trộm, lấy cái xe đạp điện, giật cái di động, trộm gói bánh trong cửa hàng. Loại này nhiều, toàn người bản địa, đuổi rát quá thì đm nó dám quay lại đánh nhau với mình ... Khụ khụ ... Nhấn mạnh một chút, khi chấp hành nhiệm vụ, không được phép đánh nhau với quần chúng đương địa, nếu nhất định phải đánh thì đừng để quần chúng nhìn thấy, hiểu chưa?”
“ Dạ, đã hiểu.” Cả ba đồng thanh hô vang, quá hiểu chứ, hồi đi học làm thế suốt, huých vai cười khùng khục với nhau, đây đúng là lần huấn luyện thoải mái nhất:
“ Thôi, tự xem đi.” Đội trưởng đại tinh tinh có vẻ kiên nhẫn kém, ném luôn sách cho Dư Tội:
Cuốn sách dày, nhưng nhiều ảnh hiện trường cùng ảnh vẽ minh họa, Dư Tội chưa bao giờ thấy thứ này, cùng hai tên kia xem say sưa.
“ Loại thứ hai trình độ hơn, chất lượng hơn, bọn chúng trộm có mục tiêu, có công cụ, chính là loại này .... Nói xuông chán lắm, để tôi làm mẫu cho mà xem.” Đội trưởng Lưu chỉ mò mẫm trên người lấy ra cái nhíp, sau đó lấy bật lửa, sách nhỏ, bút bi trên bàn đưa cho Lý Nhị Đông, đồ vừa vào túi bị hắn dùng nhíp gắp ra, tốc độ nhanh như điện:
“ Oa, tổ trưởng ăn trộm đúng là cao thủ.” Lý Nhị Đông nhanh mồm nhanh miệng nói không qua não, không biết là khen hay chửi:
“ Thong thả rồi các cậu cũng học được thôi, muốn bắt trộm phải hiểu thủ đoạn của chúng.” Đội trưởng đại tinh tinh có vẻ không nghe ra, đắc ý nói: “ Loại trộm này thường nhát, chúng tụ tập hai ba tên, ai hiền thì chúng ức hiếp, ai dữ thì chúng tránh, thấy cảnh sát là nằm bò ra, đây là loại bán chuyên ... Lật tiếp, lật tiếp, sau trang 20 ...”
...
Điểm giống nhau của Dư Tội và Giản Phàm là thích đặt biệt danh cho người khác, còn lại trái ngược, như vụ lau súng, GP lúc mới đầu vào đó thì có mà ko ra nữa, chả sướng quá.