Chương 007: Đơn vị mới. (2)
Ba người lật vội tới trang 20 theo yêu cầu, toàn là ảnh móc túi quần, móc ví, túi sách, cái nào cũng bị dùng dao rạch một đường lớn.
Đại tinh tinh lật tay một cái xuất hiện con dao nhỏ: “ Chú ý loại trộm này, ngón tay chúng khác người thường, đại đa số trải qua huấn luyện kiểu chọc tay vào cọc, nên ra tay nhanh, chuẩn xác, nhẹ nhàng, nghe nói tên giỏi nhất có thể rạch một dao, tờ giấy trên rách, tờ dưới nguyên xi, thế này ...”
Nói rồi tự mình làm mẫu, dao rạch một phát, trên chia làm hai, dưới cũng chia làm đôi, ba người Dư Tội cùng bật cười.
Đại tinh tinh hơi xấu hổ một chút cũng cười theo: “ Tôi luyện chiêu này chưa đủ hỏa hầu ... Khụ, mọi người chú ý, loại trộm này nguy hiểm nhất, bắt chúng phải đề phòng, chúng rút dao ra một cái là bị thương ngay, từng có một đồng đội của chúng ta bị cắt gân, khi gặp loại trộm này muốn bắt giữ phải có hai người, không cho tay hắn có cơ hội hoạt động, rõ chưa?”
Ba người gật đầu, ý thức được nguy hiểm ngay, chẳng may bị cắt gân chân gân tay gì đó thì tàn tật luôn, vì một tên trộm, không đáng.
“ Đừng sợ, bây giờ tố chất của trộm chuyên nghiệp cũng giống học viên mới các cậu, càng ngày càng kém, không chịu bỏ công sức luyện tập, nên loại thủ pháp dùng dao này đã hiếm thấy lắm rồi.” Lưu Tinh Tinh chỉ Dư Tội: “ Lật trang cuối.”
Dư Tội lật tới trang cuối cùng, kỳ lạ, là hình mấy bàn tay, nổi bật lên là hai ngón tay, nam có nữ có, mười mấy tấm ảnh cũ, không biết bao năm rồi, Dư Tội có ấn tượng, Lông Ngắn trong phòng giam từng nói, kỹ thuật trộm cắp luyện tới trình độ tối cao, căn bản không cần tới công cụ nào hết, hai ngón tay là công cụ tốt nhất.
“ Nhìn này, hai ngón tay dài bằng nhau.” Thử Tiêu tinh mắt nhận ra ngay:
“ Vân tay gần như không có.” Lý Nhị Đông cũng nhận ra vấn đề:
“ À, giỏi đấy, nhận ra ngay lập tức, lại nhìn cái này.” Lưu Tinh Tinh lấy ra cục đá nhỏ bèn bẹt: “ Đây là thủ pháp của tên trộm lâu năm, bọn chúng dùng loại đá mài cực mịn này để mài tay, trải qua ngày tháng kiên trì, vân tay của bọn chúng ở trong tình huống bình thường khi chạm vào đồ vật không có ... Đây mới là trộm chân chính, chuyên nghiệp, kỹ thuật, là trộm truyền thống nhất, hai ngón tay chúng đạt tới mức độ xuất thần nhập quỷ, thủ pháp của bọn chung là va chạm, vỗ vai hoặc đơn giản là đi lướt qua nhau là hoàn thành quá trình trộm, giấu, tráo. Bọn chúng tỉ lệ gây án thấp, ít gây án lần thứ hai ở cùng một chỗ, tỉ lệ phạm tội cực thấp.”
“ Vậy thì khó bắt lắm.” Lý Nhị Đông có chút ngưỡng mộ, ở bất kỳ nghề gì, chỉ cần anh đạt thành tựu cực đỉnh, đều nhận được sự ngưỡng mộ của người khác:
“ Không phải khó bắt mà là không bắt được, vì chúng có trợ thủ phụ trách dấu tang vật, có bắt được cũng không cách nào định tội.” Đội trưởng Lưu giải thích:
“ Thế thì mất uy phong của chúng ta quá.” Thử Tiêu bất tri bất giác đã tự coi mình là cảnh sát chống trộm cắp rồi, rất là tận chức:
“ Nếu chỉ là loại trộm này, thậm chí không cần bắt.” Đội trưởng Lưu nói một câu không ai ngờ: “ Các cậu nghĩ mà xem, loại trộm chịu khó khổ luyện, có lý tưởng, có theo đuổi như thế thì khắp Đại Nguyên có được mấy người, luyện tới mức lô hỏa thuần thanh rồi còn đi kiếm chuyện với đội chống trộm cắp chúng ta sao? Họ phạm tội một cái là đại án, lúc đó tới hình cảnh bận rộn chứ không phải chúng ta.”
“ À, tôi hiểu rồi, trình độ đó thì sớm khai tông lập phái, thu nhận môn đồ. Đội trưởng, có phải trộm cũng phân chia môn phái không?” Thử Tiêu rất thích vị đội trưởng thẳng tính không màu mè gì này, gặp chưa bao lâu đã thấy thân thiết:
“ Ừ, nói đúng đấy, thông minh, rất thông minh.” Lưu Tinh Tinh có vẻ rất hài lòng về ba đội viên mới: “ Trộm cũng có giang hồ của trộm, xưa kia chú trọng trong đạo có đạo, cho dù là dân trộm cắp chăng nữa cũng chú trọng đạo nghĩa giang hồ. Ví như cứu nguy trợ khó, như khi già yếu bệnh tàn thì rửa tay chậu vàng là không hành nghề nữa, không ai truy cứu ... Nhưng bây giờ giang hồ loạn rồi, con mẹ nó không khác gì xã hội, càng ngày càng không ra gì, thèm tiền tới điên rồi, ai cũng đi làm trộm, bạ cái gì cũng trộm, còn không thèm phân biệt đối tượng, thấy người già yếu tàn tật không có sức chống trả thì chúng càng mừng ... Tôi không phải cười trộm ngày nay chứ, hai chục năm trước với trình độ của chúng mà dám đi hành nghề bị quần chúng đánh chết giữa phố.”
Tựa hồ vị đội trưởng này không hề bài xích với hàm nghĩa của cách xưng hô "trộm", thậm chí không coi đám ăn cắp vặt hiện giờ đáng được gọi là "trộm", chỉ là một đám lưu manh đầu đường xó chợ, vì ham chơi lười làm mà đi trộm. Thủ pháp ngày càng hèn hạ, trộm không được thì hùa nhau cướp, đôi khi vừa trộm vừa cướp còn thuận tiện cưỡng hiếp nạn nhân. Kẻ nào kẻ nấy đều tham lam đến đỏ mắt, không chỉ tiền, cả gạo, mỳ, dầu mỡ chổi cùn rế rách trong khu dân cư cũng không bỏ qua, nhưng là đám khó khống chế nhất, nguy hại lớn nhất cho xã hội.
Phe dùng nhíp, phe dùng đao, phe dùng kỹ thuật, còn gây án lưu động, nói ra đại khái một lượt, hai điếu thuốc hút hết, đội trưởng Lưu đứng lên:” Thế thôi, các cậu về tiêu hóa cho tốt, mai ba người các cậu lập thành tiểu tổ, sau này phân khu vực cho các cậu, các cậu từ trường cảnh sát đi ra, chắc quen việc nhanh thôi.”
Ba người đang nghe say sưa như nghe nghe kể chuyện cổ tích, Thử Tiêu cụt hứng: “ Hết rồi ạ?”
“ Cậu còn muốn học gì nữa, chẳng lẽ học bắt người, trong trường không dạy à?” Đội trưởng Lưu lấy làm lạ:
“ À không, ý cậu ấy là, huấn luyện chỉ có một ngày ạ?” Dư Tội cúng thấy kỳ, vừa tới cương vị, thế nào cũng mất nửa năm huấn luyện:
“ Vốn an bài mấy ngày, có người kèm cặp dẫn các cậu ra thực địa nữa, nhưng mà bận quá ... Thế đi, làm quen dần rồi nhanh nhanh vào cương vị, sắp tới mùng 1 tháng 10 rồi, tới lễ tết là bọn trộm vặt tổng động viên, một ngày du khách báo án trăm vụ, công việc bận rộn, đâu ra huấn luyện lắng nhằng. Nơi đây không phải như chỗ đám ăn hại ngồi bàn giấy, kinh nghiệm phải qua thực tiễn ... à còn nữa, ba cậu ai làm tổ trưởng, đề cử một người đi.” Đội trưởng Lưu hỏi một câu, hai người kia đồng loạt chỉ Dư Tội, nhìn y một lượt, vỗ vai:” Được, vậy cậu làm tổ trưởng ... Tướng mạo khá lắm, giống người hành tẩu giang hồ đấy.”
Từ bé tới lớn mới có người khen tướng mạo của mình, Dư Tội bắt đầu hoài nghi ánh mắt của vị đội trưởng này.
“ À vẫn còn, ba cậu tướng mạo đều không tệ, đi gặp anh em trong đội một lượt, đừng để người mình coi là trộm bắt về thì vui.” Đội trưởng Lưu đứng dậy đi ra ngoài:
Phì cười, hiểu rồi, Dư Tội bình thường lại, Lý Nhị Đông thì mặt dơi tai chuột, Thử Tiêu thì mắt đảo liên hồi, còn mình à, chắc không khá hơn bọn đầu trộm đuôi cướp là bao, ha ha ha ...
“ Tiểu Phượng, lâu như vậy thẩm vấn ra chưa, đây là đội chống trộm cắp không phải đội đón tiếp đâu, khách khí cái mẹ gì vậy?”
Ngoài cửa truyền tới tiếng chửi bới của đội trưởng Lưu, rất êm tai, sau đó là những tiếng bốp chát như tiên âm, rồi tiếng la như giọng nam cao của trên trộm.
“ Á ... Đại tỷ ơi, em chỉ trộm mỗi lần này, cái ví có 20 đồng .. Á, các anh, em thật thà như vậy .... Hu hu hu, sao cứ làm khó em ...”
Thử Tiêu nửa phấn khích nửa lo âu:” Để chúng ta vào cương vị luôn có nhanh quá không?”
“ Ừ, nếu không bắt được thì sao?” Lý Nhị Đông cũng lo ngại:
“ Chỉ là vài trộm vặt, ba chúng ta không bắt nổi sao ... Ài, có đơn vị tốt thế nào mà sao trước giờ không biết?” Dư Tội mặt tràn ngập hạnh phúc: “ Các anh nghĩ mà xem, ra trung tâm mua sắm, ngắm mỹ nữ qua lại, đứng bên đường làm chai nước lạnh, hút điếu thuốc, kiếm vài tên ngứa mắt, lôi vào ngõ vắng người đập một trận, lôi vào đồn, còn cuộc sống nào thú vị hơn thế nữa?”
“ Có thể dẫn Tế muội tử tới đây vừa đi làm vừa đi chơi.” Thử Tiêu nghĩ ngay tới phúc lợi lớn nhất:
“ Thi thoảng làm ván dota.” Lý Nhị Đông xoa xoa tay: “ Đúng là đơn vị dành cho chúng ta rồi.”
Ba chàng trai mặt bừng sáng như nhìn thấy chân lý cuộc sống, đây mới là tổ chức của mình.
....
Đoạn này mới thấy một mặt non nớt đơn giản của Dư Tội.