Dư Tội

Chương 008: Xấu hổ lắm rồi.

Chương 008: Xấu hổ lắm rồi.
Khi ba anh em đi gặp mặt mọi người trong đội mới phát hiện, nơi này quá nửa là hiệp cảnh, so với đội ngũ chính quy kém quá xa. Thể hình không tiêu chuẩn, cao thấp gầy béo lẫn lộn chưa nói, trông tên nào tên nấy nát hơn trộm, há miệng là là chửi tục nói bậy như súng liên thanh, cảm giác thân thiết vô cùng. Bên kia thấy bọn họ còn thân thiết hơn, nói tổ chức bổ xung quân sinh lực cho đơn vị rồi, ngày đầu đã có người mời khách, chẳng cần khách khí, vài chai bia đã là anh em.
Lệ nóng chảy ra rồi, lần đầu tiên có cảm giác được ở trong vòng tay âm áp của tổ chức.
Một ngày qua đi, hai ngày qua đi, rồi một tuần qua đi.
Thời gian giống như cát chảy qua kẽ ngón tay, bất tri bất giác đã trôi qua rất nhiều rồi, ba người anh em của chúng ta đã tuần tra ở khu thương nghiệp đường Ổ Thành. Con đường này dài 2.7 km, tập trung hơn 100 cửa hiệu, chớ xem thường địa bàn không lớn này, nó nối liền với khu phố Tây và thành phố cũ, có tới 21 cãi ngõ nhỏ, sáu cái chợ bán buôn, mỗi ngày nhân khẩu lưu động tới mười lăm vạn. Trong hoàn cảnh mật độ nhân khẩu đông đúc như thế, bất kể là trộm hay cảnh sát thì cũng như giọt nước giữa đại dương.
Chẳng có gì bất ngờ, ba người mới giống vô số người mới, đừng nói trộm, tới lông trộm cũng chẳng bắt được. Sáng sớm ngày hôm đó ba người tới cổng đơn vị, tới ngay cả Thử Tiêu mặt dày như thế cũng xấu hổ giữ Dư Tội lại nói: “ Dư Nhi, chúng ta suốt cả ngày chỉ lang thang ăn uống, chẳng được việc gì, xấu hố lắm, hay dở gì cũng phải bắt một tên về chứ, đúng không Lão Nhị?”
“ Mà không dễ bắt tí nào, tôi ra đường thấy ai cũng giống trộm, thế thì bắt ai?” Lý Nhị Đông gặp khó, thực tế đáng lẽ nên nói ngược, ai nhìn bọn họ cũng thấy giống trộm, tới gần là tránh xa rồi:” Hay là chúng ta tách ra?”
“ Tách ra thì anh chui vào quán net không ra nữa à?” Tổ trưởng Dư giáo dục Lý Nhị Đông: “ Một số việc không thể thái quá, Thử Tiêu nói đúng lắm, ít nhiều gì cũng phải bắt được một tên trộm, cứ thế này không cần ai đuổi, tôi tự viết đơn từ chức cho đỡ mất mặt.”
Ba anh em nhanh chóng thống nhất tư tưởng, ở trường cảnh sát cho dù đi thi cũng chưa bao giờ phải nộp bài trắng thế này, dần dần niềm vui biến thành áp lực, mà áp lực là sinh ra ý tưởng bậy bạ.
Ví dụ như kiến nghị của Lý Nhị Đông:” Hay thương lượng với Dương Khương, Tiểu Quân, để họ giao cho chúng ta vài thằng trộm.”
Thế này càng không được, Dư Tội kiên quyết phủ định:” Anh còn mặt mũi mà nói ra à, người ta là hiệp cảnh, chúng ta là cảnh sát nhân dân chính thức, được đào tạo bốn năm, còn là tinh anh qua kiểm nghiệm đấy.”
Lý Nhị Đông biết sai, im luôn.
“ Hôm nay không ai được chơi nữa, lấy tinh thần, chúng ta nhất định bắt được trộm.” Dư Tội hạ quyết tâm, ba bàn tay cùng chạm vào một chỗ.
Thời buổi này nhàn nhã quá cũng khó sống, ba anh em ngày ngày ra được ngắm đùi ngắm mông mỹ nữ mãi cũng vô vị rồi, đùi mỹ nữ giờ còn chẳng ngon mắt bằng đùi gà quay.
Sau khi hô khẩu hiệu liền vào đơn vị.
Theo lệ 8 giờ ký tên, giữ sổ điểm danh là đội trưởng Lưu Tinh Tinh, động viên tiền chiến mỗi ngày là đội phó Cẩu Vĩnh Cường, nơi này giống băng nhóm, mọi người gọi đội trưởng là lão đại, còn vị đội phó râu ria kín mặt nhìn không rõ dung mạo gọi là anh Cường.
“ Các anh em, tôi phân phối nhiệm vụ hôm nay, phố Khai Hoa tổ ba, tổ bảy, tổ mười một, các cậu kéo dãn khoảng cách, tiếp ứng lẫn nhau, nhất là vào giai đoạn cao điểm buổi chiều, chú ý thời điểm này tỉ lệ gây án có phần tăng lên ... Đi đi.”
Anh Cường rống một tiếng, ba tổ, mười người, hai cái xe đạp, bốn cái xe đạp điện và một cái xe van nát, đó là toàn bộ trang bị của họ, so với đại án mà Dư Tội tham gia nào xuồng máy, nào trực thăng thì thảm hại tới cực điểm.
Nhưng phải thừa nhận, bằng vào trang bị cực tệ đó, mỗi ngày họ moi ra được mười mấy tên trộm, mò kim trong biển mà họ mò ra được.
“ Tổ hai, tổ sáu, tổ tám ... Tiểu Phượng, cô dẫn đội, chủ yếu là ở tòa nhà Ngũ Nhất, chợ bán buôn, hôm trước có khách vùng ngoài bị giật ví, lấy mất mấy vạn, đoán chừng không tìm ra nổi nữa rồi ... Chú ý, giám sát bọn chuyên rình người vùng ngoài tới nhập hàng, nhổ trại đi, còn để chúng lộng hành, chúng ta bị đuổi về quê ăn tết hết.”
Lâm Tiểu Phượng gần 40 tuổi rồi, là một nữ cảnh sát trông như nông phụ, mặt đầy nốt rỗ, trong đội đều rất tôn trọng gọi là chị Phượng. Nghe nói vì tướng mạo không làm nổi bình hoa, bị ném tới đội chống trộm cắp mười mấy năm, không ngờ lại thành một danh nhân.
“ Nhìn cái gì mà nhìn, Thử Tiêu, hay là hôm nay theo chị, chị đây bắt một hai tên trộm tặng cậu.” Lâm Tiểu Phượng trêu Thử Tiêu có cái mặt beo béo ai nhìn cũng thích:
Mọi người cười lớn, thông cảm với ba người mới này, chỉ lạ là thông thường người mới tới đều do đội viên cũ chỉ dẫn vài tháng mới có thể độc lập chấp hành nhiệm vụ, vậy mà lạ cái ba chàng trai này vừa tới tự thành một tổ, không ai chỉ dẫn, hi vọng họ bắt được trộm thì quên đi.
Lại bố trí vài tổ nữa, nơi này trừ đội trưởng Lưu Tinh Tinh, đội phó anh Cường, chị Phượng thì cũng còn vài nhân vật hoạt động sôi nổi đáng chú ý nữa. Ví như Rậm Lông lùn xịt lông chân lông tay nhiều như dã nhân, Dương Khương ( Gừng Tây) là chàng trai trẻ tóc xoăn sôi nổi, còn có người trông rất giống Thử Tiêu nhưng béo hơn, mọi người gọi là Lão Thử. Lão Thử là cảnh sát biên chế đấy, nghe đồn vì ăn hối lộ ở đơn vị cũ nên bị đá tới nơi này, tay chân nhanh nhẹn không kém trộm.
Phân phối công việc xong là mọi người rôm rả kéo nhau đi làm việc, trang bị tất nhiên là tổ sau tệ hơn tổ trước, còng tay còn không đủ, có người dùng cả còng đồng thế kỷ trước, loại phải cho viện bảo tàng.
Ba anh em nhìn mà chua xót thay, công việc thì vất vả, mọi người làm việc cũng nhiệt tình, vậy mà đãi ngộ thì quá bất công.
“ Ba cậu tiếp tục lang thang ở đường Ổ Thành, ai cần thì chi viện cho người đó, gặp phải trộm thì bắt. Không cần nói, tôi hiểu, các cậu không bắt được trộm nên xấu hổ chứ gì, không sao, ai cũng qua thời kỳ này, thôi đi đi.”
Được anh Cường cảm thông an ủi, ba người càng không dám ngẩng đầu lên, thà bị chửi mắng còn dễ chịu hơn, cúi mặt mà đi.
Thực tế và lý tưởng luôn quá khác biệt, lý tưởng thì thực hiện được rồi, công việc nhẹ nhàng này, thời gian thì thoải mái này, cấp trên thì có tình người, biết thông cảm này, đồng đội đều dễ gần này, vậy mà không ai vui lên được. Ba người đi làm nhiệm vụ, trừ còng sau mông thì chẳng có cái gì.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời đã thò ra, trời không gợn một bóng mây, xem ra lại là một ngày khó chịu nữa, nhưng Thử Tiêu không tìm chỗ trốn nắng mà nắm chặt tay:” Dư Nhi, hôm nay bất kể thế nào cũng phải tóm được một tên, nếu không chẳng còn mặt mũi nào mà về nữa.”
“ Đi, tôi quan sát mấy ngày rồi, kinh nghiệm tích lũy đã kha khá, thế nào cũng bắt được một thằng. Đi nào, kỳ thực trước kia tôi có quen một tên trộm, chính là loại trộm truyền thống mà đội trưởng nói, còn tranh thủ học được vài chiêu, thế nên hôm nay nhất định sẽ thành công.” Dư Tội khích lệ tinh thần cho anh em:
Lý Nhị Đông không có tâm trạng: “ Thôi đừng bốc phét nữa, đến bọn giật túi nhãi nhép còn chưa tóm được tên nào.”
Dư Tội đột nhiên đẩy Lý Nhị Đông một cái, làm hắn lảo đảo định chửi, Dư Tội cười:” Thấy gì chưa?”
“ Thấy mẹ gì?” Lý Nhị Đông xung lên, trời thì nóng, tâm trạng thì không tốt còn đùa:
Dư Tội xòe tay, ví tiền xuất hiện, Lý Nhị Đông nhảy dựng lên, sờ khắp người, mất rồi, mắt lồi ra:” Cậu có trình độ này thì còn đi làm cảnh sát làm gì nữa, đi làm trộm cho xong, mau mau, ra phố kiếm cho anh em ít tiền.”
Thử Tiêu cũng choáng, không biết bản lĩnh này của Dư Tội ở đâu ra, anh em sống với nhau mấy năm không biết: “ Dư Nhi, có bản lĩnh giữ thân thế này sao kín tiếng thế, không dạy cho anh em?”
“ Tôi vốn khiêm tốn mà.” Dư Tội vỗ vai Thử Tiêu, thế nào mà móc được đồng xu trong túi hắn rồi, xòe tay, nắm lại, đồng xu chui qua khe ngón tay, xoay tròn vài vòng tới chỗ ngón cái bắn lên, tay như bóng ma vươn ra, ngửa lên một cái lại biến mất không dấu vết:
Trong trại giam buồn chán, nhân phẩm tích lũy bao năm đã bộc phát, Dư Tội học bản lĩnh trộm cắp như có thần giúp, hoặc có thể nói cách khác, y sinh ra đã có thiên phú làm người không đàng hoàng rồi, mấy trò bàng môn tà đạo tiếp thu rất nhanh.
“ Chiêu này tôi học từ nhỏ, bắt đầu luyện khi trộm tiền trong tủ cha tôi, sau đó được cha tôi dạy cách cân điêu, trả này.” Dư Tội búng tay một cái trả tiền cho Thử Tiêu:” Muốn học thì bắt đầu học từ cái này.”
Thế là Thử Tiêu, Lý Nhị Đông tranh nhau đồng xu, say mê tập luyện, thiếu chút nữa bị xe đối diện đâm phải.
................ .................

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất