Dư Tội

Chương 014: Thế giới tự do. (2)

Chương 014: Thế giới tự do. (2)
Mẹ cái thằng vô văn hóa, ăn nói thô tục, đến Dư Tội nghe mà còn phì cười, đám phạm nhân vây quanh cười lăn ra đất chỉ mặt người mới đang đỏ mặt luống cuống. Bốn năm tên đẩy qua đẩy lại thúc giục, có người ấn cổ, người kéo quần, cái mông trắng hếu lộ ra, đám đói khát sáng mắt nhìn hạ bộ của người mới, nhao nhao:
“ Bắn mau, không bắn không tính.”
Bốn người trong ban lãnh đạo vỗ tay, người khác càng đồng thanh reo hò "bắn đi, bắn đi!", ở nơi này không có người thấy chuyện bất bình bạt đao tương trợ, chỉ có bọn rảnh háng hô: “ Bắn mau, nếu không lỗ đít khó bảo toàn.”
Người mới sợ vỡ mật kẹp chân lại, tay bắt đầu có động tác, dưới sức mạnh của cường quyền, đành phải khuất phục, nhưng bị một đám ác nhân thất đức nhìn chằm chằm, không dựng lên nổi thậm chí còn sợ teo trym lại. Hì hục nỗ lực mãi lúc sau vẫn không hiệu quả, người mới mếu máo nói: “ Các anh nhìn như thế, tôi không dựng lên được.”
Một nửa ngã lăn ra cười, một nửa thì cố nhịn dọa: “Không dựng lên được thì không thể chứng minh mày vẽ ra mỹ nữ, có biết tội lừa lão đại là gì không? Là mày mãi mãi không dựng lên được.”
Mỗi tên một câu dùng hậu quả nghiêm trọng dọa dẫm người mới, người mới nghiến răng nghiến lợi tuốt tiểu đệ, lặp lại vô số lần, sợ đái ra quần còn chưa được, nói gì tới dục vọng, lát sau trym vẫn ỉu xỉu xỉu, khóc lóc: “ Các anh đánh nhau đi, tôi không dựng lên được.”
Người cười người đánh, đánh xong có cán bộ ném cho mảnh vải ướt dạy làm việc, người mới mừng như vớ được vàng, kéo quần lên.
Màn giải trí hôm nay không tệ, Phó lão đại cười mỏi cả hàm, trong tiếng tung hô Dư lão đại, vầng mặt trời đỏ ối bay lên, chiếu qua ô hóng gió, không khí mang hơi ấm ùa vào căn phòng ẩm thấp. Dư Tội nhìn thấy, nụ cười dần biến mất, động tác nhỏ này Phó Quốc Sinh nắm bắt được ngay:” Dư Nhị, cậu ở ngoài theo ai? Sao vào đây mười ngày mà không có ai dẫn đi thẩm vấn?”
“ Tội nhỏ, cướp cái ví thôi, tôi đoán chừng ngồi hai ba tháng là ra rồi, thẩm vấn làm mẹ gì.” Dư Tội dửng dưng đáp:
Chuyện này thì y dám chắc, Hứa Bình Thu khẳng định không để y ở đây mãi, không lâu sau sẽ ra thôi, nhưng bây giờ y nghĩ không phải là mình bao giờ được ra, mà có muốn ra không?
Còn gì nữa, giờ ở đây làm lão đại, cơm bưng nước rót tới tận nơi, đồ ngoài gửi vào do y chọn trước, tối đi ngủ có người đấm lưng bóp chân, phục vụ thế này ra trung tâm mát xa tốn vài trăm.
Chỉ là Phó Quốc Sinh và Hắc Tử không tin, trong mắt họ Dư lão đại phải làm chuyện gì oanh động thiên hạ lắm, sao là tên trộm vặt được, Dư Tội xua tay:” Tôi nói thật đấy, sao các anh không tin, muốn tôi nói là giết người mới tin à?”
“ Tiểu Dư, cậu đúng là dị loại, sau này ra chắc chắn thành lão đại một phương.” Phó Quốc Sinh khẳng định chắc nịch:
Hắc Tử cũng phối hợp:” Người anh em, cậu mà gia nhập băng Chặt Tay bọn tôi thì sớm hô phong hoán vũ, thành nhân vật dậm chân rung chuyển Quảng Châu rồi.”
Hai người nói thật, ít nhất họ tin thế, Dư lão đại là loại giết người không chớp mắt cơ mà, vậy mà làm trộm vặt, đúng là trời đố kỵ anh tài không cho cơ hội.
“ Tôi cũng bất đắc dĩ mới đi ăn trộm kiếm miếng cơm, mọi người vào đây ai mà chẳng thế.” Dư Tội xuống tinh thần nói, thở mạnh một hơi, nét mắt phức tạp có khinh bỉ, uất hận, chua chát bổ xung: “ Nói cho các anh biết, thực ra tôi có một lý tưởng rất lớn lao … tôi muốn làm cảnh sát đi bắt kẻ xấu, nhưng cuộc đời chó má, tôi thành kẻ xấu bị cảnh sát bắt.”
Ban lãnh đạo ngớ ra nhìn nhau, cố nén cười, cuối cùng nhịn không được cười phá lên, như chuyện này còn buồn cười hơn vừa nãy, Dư Tội nghĩ lại cũng thấy chuyện của mình buồn cười, bật cười hết sức sảng khoái, vẫy tay vẫy tay gọi mọi người lại: “ Thật đấy, từ nhỏ tôi muốn làm cảnh sát rồi, nguyên nhân ấy à, vì tôi hay đánh nhau, đánh nhau bị người ta bắt. Mỗi lần vào đồn là bị cảnh sát đánh, lúc đó tôi nghĩ, mẹ nó, mình mà làm cảnh sát thì thoải mái đánh người, không lo ...”
Bất tri bất giác tiếng gõ cửa sắt vang lên, cắt ngang đoạn hồi tưởng của Dư lão đại, kiểm tra phòng theo lệ đã tới rồi, kỷ luật nơi này nghiêm hơn cả trường cảnh sát, ngay tức thì quy củ ba người một hàng, khoanh chân ngồi trên giường.
Cửa sắt mở ra, quản giáo vẻ mặt nghiêm túc đứng trước phòng giam, một ngày mới bắt đầu.
Điểm danh, đúng theo lệ, sau đó đi đổ rác, mỗi ngày chỉ có một lần, cơ hội được tự do duy nhất chỉ có lão đại được hưởng, thời gian mười phút mà thôi, thực ra chẳng có rác gì, mà là quản giao gọi đi tìm hiểu tình hình trong phòng, đa phần là lúc biến thành lúc lão đại và quản giáo giao lưu tăng cường tình cảm cá nhân.
Đổ rác xong trở về, Phó Quốc Sinh đi về tay kẹp điếu thuốc, ngồi vắt chân chữ ngũ bốc phét với ban bệ lãnh đạo, khi A Bặc hút điếu thuốc thừa tất nhiên là khen ngợi luôn mồm, huống hồ hôm nay Phó Quốc sinh được tiếp tế một bọc lớn, nói không chừng bên trong đó có thứ hay.
Người bản địa có cái lợi, còn anh em nam bắc thì không được, nhìn mà chảy nước dãi.
Tới giờ cơm sáng, Phó Quốc Sinh đã đem thứ gửi vào thống kê, một thùng mỳ ăn liền, hai túi xúc xích, ba hộp nhựa chứa sáu ô đựng hải sản, thịt ngâm, dưa muối, hắn hít một hơi hưởng thụ vô cùng, có một chai Sprite, mở ra một cái mùi rượu lan tỏa cả phòng.
Chỉ cần không phải là thứ cấm kỵ, mua chuộc được quản giáo thì cứ đưa vào thoải mái. Dư Tội chẳng bao giờ hỏi chi tiết ai đưa vào hay thân phận Phó Quốc Sinh ngoài kia thế nào, nhận lấy bữa sáng do Thằng Nhóc đưa cho, ăn qua loa cho xong.
Cơm nước chẳng ra làm sao, nhưng mà đói, ăn hết ngay, huống hồ từ bé Dư Tội đã không kén chọn chuyện ăn uống rồi, có hai cha con, ăn uống luôn tạm bợ, cơm trường còn ngon hơn cơm nhà bội phần, chính vì ăn uống thiếu dinh dưỡng nên vóc dáng của y mới thua kém người ta.
Nhưng mà cơm nước ở đây thì quá tệ, rau xào có khi chẳng thèm bỏ rễ, mỡ chẳng thấy đâu, ngay cả muối cũng thiếu, tất nhiên là y thì có muối do Lão Phó cung cấp, rắc thêm vào miễn cưỡng nuốt được. Kỳ thực mới vào đói nên ăn hết, giờ chắc là quen tồi, Dư Tội chẳng ăn được là bao, thấy mấy tên khác nhìn chằm chằm hộp cơm, đẩy ra cho chúng tranh nhau.
Ở nơi này mẩu thuốc, cơm thừa đều là ân điển, ở cái nơi mà bất kỳ hành vi tội ác nào cũng có thể lý giải nào này, nếu có chuyện cho cơm thừa, áo cũ sẽ được nhân lên vô hạn, Dư Tội chỉ là vô ý, nhưng mà hành động vô ý của y được anh em phạm nhân chung đánh giá:
Có tình nghĩa.
Ăn xong là tới thời gian buồn chán, thông thường Dư Tội một mình ra gian hóng gió, gập bụng, chống đẩy, cùng với thời gian trôi đi, y cảm giác được thể lực đang suy giảm nghiêm trọng, khi ở trường y có thể chống đẩy liền 100 cái không nghỉ một cách dễ dàng. Có lần thi đấu với Gấu Chó và Súc Sinh, hôm đó còn có đám nữ sinh trong trường vây quanh cổ vũ, thế là y đạt kỷ lục cao nhất cuộc đời, tận 230, giờ chỉ làm được chưa tới 50 đã hoa cả mắt.
Biết sao được, dinh dưỡng không đủ, nhưng ở hoàn cảnh như nuôi nhốt như chuồng lợn này không thể tăng dinh dưỡng, nếu không phần dư chạy xuống bụng, điển hình là Lão Phó, vốn là nam nhân khá điển trai, ở vài tháng bụng đã phệ ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất