Chương 015: Thế giới tự do. (3)
Hôm nay chống đẩy 40 cái, trán toát mồ hôi, Dư Tội trở mình ngồi dựa vào tường xi măng mát lạnh, tận lực ép chặt chân, dù sao cũng rảnh, hoạt động một chút hơn là nằm ì ra đó. Tính thời gian thì y vào đây đã tròn 10 ngày, vậy mà không thẩm vấn, không thăm nom, thậm chí không có cơ hội nói chuyện với quản giáo. Y có cảm tưởng mình giống như bị vứt bỏ, bị bỏ rơi, cảm giác này y trải qua một lần rồi, đó là hồi bé khi y biết mẹ mình bỏ mình lại đi theo người ta.
Chỉ là bây giờ Dư Tội kiên cường hơn khi đó nhiều lắm.
À, đúng rồi, ở đây y là Dư Tiểu Nhị, không phải là Dư Tội, đôi khi y có cảm giác mình sinh ra là Dư Tiểu Nhị, quê nhà, trường cảnh sát, mọi thứ giống như giấc mộng.
Vậy hiện thực là gì?
Là ngay trước mắt.
Trong một phòng giam có 3 tên bán thuốc phiện, 6 tên cướp của gây thương tích, 5 thằng đột nhập ăn trộm, 2 thằng lừa đảo, 1 thằng cưỡng hiếp vừa đi, thêm vào thằng làm giả hộ chiếu, còn có một thằng giết người nữa, nhưng Dư Tội thấy không giống, thằng đó vào một cái là khóc như cha chết, hôm sau đánh một trận rồi bị đưa đi.
Nói ra đây là chỗ vi diệu lắm, đi ra từ nơi này có ba loại người, một là được thả tự do, là mộng tưởng của tất cả mọi người, hai là tội nhẹ, được đưa tới trại giáo dục lao động hoặc thi hành án ngay ở trại giam, thế cũng phải thắp hương khấn vái. Loại thứ ba xong rồi, đưa tới khu bắt giữ đằng sau, chính thức thành tội phạm theo đúng ý nghĩa pháp luật, nói đơn giản là: Kẻ thù của nhân dân.
Ở đây Dư Tội thấy mình chẳng những cao thượng còn chính trực thuần khiết.
Không tin à, như Thằng Nhóc ấy, vừa tròn 18 mà đã có tám năm kinh nghiệm lăn lộn giang hồ. Hắc Tử nói, đông bắc hổ, tây bắc lang, Trung Nguyên toàn hàng nát, tóm lại là mình thuộc về vương giả của phương bắc, Thằng Nhóc tán đồng, nói Lưỡng Quảng toàn lừa đảo, Xuyên Quý toàn gái gọi, câu đối nghe chuẩn phết.
Dư Tội khái quát toàn bộ trạng thái tội phạm toàn quốc là, bắc cướp nam lừa, tây ác đông gian, hội tụ ở phòng giam này, gần như là đầy đủ các thể loại cặn bã cả nước.
Nghe Thằng Nhóc chửi tiện nhân gì đó, Dư Tội cười, lại cùng người ta đánh bài rồi, không có gì đánh cược, thắng thì tao tát mày một cái, không được ghi hận, đánh xong chơi tiếp. Bộ bài có thể mang vào, còn mạt chượt thì không, vì sao, không thể tưởng tượng được sức sáng tạo con người lớn thế nào đâu, ở hoàn cảnh buồn chán này, mỗi vật dụng đều được tận dụng một cách hết sức thần kỳ.
Mệt rồi, không gập mình nữa, duỗi thẳng thư giãn toàn thân, chợt phát hiện có thằng Vân Nam mắt âm u nhìn mình, không thèm để ý, thằng này cao chưa tới 1m6, khi vào đánh không kêu một tiếng, bảo làm không làm, đánh không phản kháng, sau đó Lão Phó mang tin về, quản giáo không cho đánh.
Thằng đó bán ma túy, từ Vân Nam tới Quảng Châu chỉ nuôi hai loại người, trừ bán trà Nhị Phổ thì chỉ có bán Ma Túy. Tên này chắc chắn là tội phạm trọng yếu, đôi mắt nhìn là biết sinh ra đã không tin ai, vừa vào chủ động ngủ bên hố xí, khi có người mới vào, Dư Tội đổi chỗ ngủ cho hắn, hắn chẳng mảy may cảm kích.
Quan sát động tác thường ngày của hắn, Dư Tội thầm đoán tên này quen dùng súng, có thể còn là súng trường, vì khi tắm màu da ở nách hắn khác, lưng thì lúc nào cũng thẳng tắp, khả năng từng làm lính, ánh mắt thì đủ khiến bọn trộm vặt lừa đảo trong phòng phát hãi.
Dư Tội xem như đã lăn lộn giang hồ, có chút trực giác với nguy hiểm, tên này không thể là người thường.
Có điều đừng hiểu lầm, y chẳng hứng thú gì với tên này, tốn công quan sát và phân tích như vậy chỉ đang nghĩ, Hứa Bình Thu đã phí công sức đưa y vào đây, chắc chắn không phải đơn giản là thích ứng với hoàn cảnh, mà còn là ý đồ tiếp xúc với nghi phạm làm cảnh sát đau đầu. Vậy thì bọn trộm vặt, đánh người có thể loại bỏ, ngoài tên bán ma túy chỉ còn vài kẻ đáng chú ý thôi.
Thằng Nhóc cũng tính, nhưng mà đây là thằng ngốc, trộm được một bao tải giày bị bảo an đánh cho nhừ tử, số hàng trị giá cả vạn mà nó hi vọng một tháng là được về, bại não, bỏ qua.
Răng Sún cũng là ngốc nốt, nhưng là thằng ngốc có sức chiến đấu, quen ăn cướp, cướp từ xe đạp tới đột nhập cướp bóc, cuối cùng thuận tay cướp sắc, là tội phạm vượt thế kỷ rồi, sống 38 năm mà ở tù 18 năm, bỏ.
Hắc Tử bị bắt trong cuộc truy quét băng đảng vào năm ngoái, nghe đâu là nhân vật số hai băng Chặt Tay, có điều Dư Tội hoài nghi cái băng này tổ chức quá kém, thằng diện mạo đặc trưng thế này khác gì bia sống cho cảnh sát.
Chẳng lẽ là A Bặc? Dư Tội nghi nhất là A Bặc và thằng Vân Nam, cả hai đều bán ma túy, A Bặc giảng giải cho ma túy vào thuốc lá hút thế nào, làm sao kiếm người mua, người không tiếp xúc không thể biết được.
Dư Tội tìm mục tiêu của Hứa Bình Thu là để né tránh, thậm chí y rất ít khi hỏi chuyện trải qua của người khác, định bụng cùng lắm ra rồi không làm cảnh sát nữa, đi bán hoa quả còn hơn, cảnh sát còn cặn bã hơn thứ cặn bã trong này.
À phải, tất nhiên không thể bỏ qua Phó Quốc Sinh, nhưng thằng này giống bọn lắm tiền thích khoe khoang, không biết đánh nhau, thủ đoạn lưu manh cũng kém, thậm chí chửi bậy cũng không nhiều, luôn coi mình là người có văn hóa, địa vị toàn do tiền bên ngoài gửi quản giáo nhờ chiếu cố.
Tập luyện lau người xong, Dư Tội chuẩn bị về chỗ thì Lão Phó cũng leo ra chỗ hóng gió đưa cho chén rượu nhỏ, ngửa cổ ực phát hết luôn, cay xé cổ họng.
Phó Quốc Sinh đắc ý:” Tiểu Mao Đài đấy, nơi này còn được uống quốc tửu, thấy sao?”
“ Uống ít thôi, nơi này thiếu ánh mặt trời, uống rượu nhiều bị nhiệt.” Dư Tội trả chén lại, mấy kiến thức lặt vặt này cha y biết rất nhiều:
“ Cậu thực sự trộm ví mà bị bắt à, ra ngoài kia tôi kiếm việc cho cậu nhé?”
“ Làm gì có chuyện tốt thế, tôi suýt giết anh, ra kia anh định báo thù tôi chứ gì?” Dư Tội chẳng mảy may ra động lòng, cho dù Phó Quốc Sinh tỏ ra rất hảo sảng, không nhớ thù xưa, nhưng y thì không buông lỏng cảnh giác:
“ Sao thế được, nhân tài như lão đại, đốt đuốc khó tìm.” Phó Quốc Sinh nịnh bợ:
“ Tôi giống nhân tài chỗ nào?” Dư Tội chưa bao giờ xem nhẹ bản thân, từ nhỏ tự lập nên y tin tưởng mình ném vào đâu cũng có thể sống, còn sống tốt, nhưng nói tới nhân tài hơi buồn cười rồi:
Phó Quốc Sinh nghiêm túc nhìn Dư Tội một lượt giơ ngón cái lên: “Tất cả, con người trượng nghĩa, làm việc phóng khoáng, ra tay tàn nhẫn, là người làm việc lớn ... À phải, cậu trộm ví thật à?”
Xem ra không tin rồi, Dư Tội chép miệng: “ Chả lẽ tôi đi nói dối?”
“ Không phải, mà tôi thấy không giống, thế trước kia cậu làm gì?”
“ Công nhân.” Dư Tội thốt ra câu trả lời ngắn gọn, nói như thật: “ Đó là cái nghề cao quý, lại có tính truyền thừa.”
Phó Quốc Sinh cười hô hố, mấy thằng khác phải che miệng nén cười.
Dư Tội đạp một phát:” Mẹ nó, coi thường công nhân à, người thành phố đều thế, cứ nhìn các triều đại đi, toàn do giai cấp công nông hạ gục, mấy thằng quan nhị đại gì đó bây giờ đều là hậu duệ của công nông dân hết.”
“ Ha ha ha, có phải cậu muốn tìm lại chút cân bằng tâm lý à?” Cái gì khác không nói, Phó Quốc Sinh nhìn ra Dư Tội có chút hận đời:
Dư Tội khỉnh bỉ lắc đầu:” Tôi coi tôi là loại AQ thắng lợi bằng tinh thần à, căn bản tôi không cần tìm, ý tôi là tôi đây cùng cấp với cha với ông bọn chúng.”