Chương 019: Cuộc gặp gỡ không hẹn trước. (2)
Cùng là một câu hỏi giống như của Chu Văn Quyên, phản ứng lại khác, nụ cười gian dần leo lên mặt mấy anh em, Lý Nhị Đông xoa xoa tay cười hăng hắc: “ An mỹ nữ, thực sự nhớ con cóc ghẻ kia à?”
An Gia Lộ co chân đá luôn, nhưng không uy hiếp được đám mặt dày, Lý Nhị Đông né ngay, còn thất vọng cảm thán: “ Sớm biết thế tôi đã đi tặng hoa hồng rồi.”
“ Đồng ý, đồng ý, giờ tặng không muộn, An mỹ nữ là tình nhân đại chúng của lớp hình sự chúng ta mà.” Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ giơ tay phụ họa:
Cảnh này làm Chu Văn Quyên cũng bật cười, An Gia Lộ thẹn quá hóa giận, đuổi đánh mấy tên kia, quên cả Dư Tội, lúc nói cười thì lễ mừng công kết thúc, vừa thấy có người từ trong hội trường đi ra. Thoắt cái Thử Tiêu và Lý Nhị Đông vờ vịt đứng gác, Tôn Nghệ và Lý Nhị Đông đi chỉ huy xe, bộ dạng hết sức cần mẫn. Khi Giải Băng cao ráo điển trai xuất hiện, An Gia Lộ đứng ở cổng vẫy tay, cô gái này thực sự quá mức xinh đẹp, thậm chí không ít cảnh sát có tuổi đứng lại nhìn, thoáng chút thất thần.
“ Đội trưởng Thiệu, đó là ... bạn gái của tôi, tôi ...” Giải Băng có chút ấp úng:
Thiệu Vạn Qua hiểu ý sảng khoái phất tay: “ Đi đi, cho cậu nghỉ một ngày.”
“ Vâng!” Giải Băng hớn hở kính lễ, vội vàng chạy đi:
An Gia Lộ lúc này cơ hồ như chẳng nhìn thấy ai khác, nở nụ cười tươi như hoa, dịch thân đến bên cạnh Giải Băng, để cho hắn đưa tay ôm nhẹ lên vai. An Gia Lộ vốn đã cao, đứng bên cạnh Giải Băng không khác gì con chim nhỏ nép vào lòng hắn, không biết là Giải Băng nói gì mà bị cô tình tứ lườm một cái, vẻ mặt nửa ôn nhu nửa nũng nịu, làm đám nam sinh ngạc nhiên, An nữ thần kiêu kỳ đanh đá mà cũng có một mặt nhu mì thế sao?
Đây hẳn là thần thái cô gái đang yêu đương cháy bỏng.
Xem ra Giải Băng vất vả theo đuổi bao năm cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông bỗng dưng xìu xuống, dù biết không có khả năng, nhưng ai chẳng có chút ảo tưởng, nhưng ghen tỵ cũng chẳng được. Nhìn đi, người ta đứng đó một tay đút túi quần, tư thế đơn giản thôi cũng lộ ra sự sái thoát khó diễn tả, cùng là bộ cảnh phục nhưng xem mặc lên người, trông bọn họ khác gì lưu manh, huống hồ người ta còn lập công lớn, ở trong kia nhận thưởng, trò chuyện với lãnh đạo, còn mình đứng gác ở đây.
Ngô Quang Vũ khẽ huých vai Tôn Nghệ một cái, An Gia Lộ mặc áo thể thao đen có mũ, ôm sát rạt lên người, kín đáo, nhưng khuôn ngực tròn trịa càng gây chú ý, nuốt nước bọt nói: “ Này chắc là xong rồi nhỉ?”
Không cần nói rõ đủ hiểu ý gì, Tôn Nghệ bĩu môi khinh bỉ: “ Anh mày đây còn từ thời sơ trung kìa, Giải Băng chưa đưa cô ấy lên giường thì nó là thái giám à?”
An Gia Lộ ríu rít bên Giải Băng một lúc rồi mới quay lại vẫy tay với đám bạn học, cùng lên xe, nhìn đôi trai tài gái sắc sánh đôi bên nhau không ai không hâm mộ.
Lúc này trên cầu thang lại có tiếng cười rộn rã, vài vị lãnh đạo nữa đi ra, chuyên môn tới đây tặng cờ gấm là một vị phó cục trưởng già, cười ha hả bắt tay Hứa Bình Thu: “ Lão Hứa, anh đúng là có nhãn quang thật đấy, khi đó tôi thiếu chút nữa khai trừ thằng nhãi này.”
Bọn họ đang nói tới Thiệu Vạn Qua, ngót bốn mươi tuổi đầu bị nói thế trước mặt cấp dưới, có chút mất mặt: “ Phó cục Lưu, giờ tôi chỉ mong bị khai trừ cho rồi, một năm sáu mươi vụ án có kỳ hạn, hai năm qua đại đội hai chỉ có người đi, không có người tới.”
“ Binh không quý ở nhiều mà quý ở tinh, có xử trưởng Hứa chống lưng, cậu thoải mái mà chọn.” Phó cục Lưu mở cửa sau: “Chỉ là đừng gây thêm phiền phức cho tôi, Lão Hứa này, tỉnh vươn tay dài quá, tới cả đại đội hình cảnh rồi, đây là quân hổ lang của tôi, không liên quan tới anh.”
Hai người họ cùng cấp, cùng tuổi, cơ bản gần nghỉ hưu rồi, tới tuổi này mới theo tiềm thức làm công tác thực chất, giống như học bù vậy.
Tiễn người cục đi rồi, Thiệu Vạn Qua đang hí hửng quay về, thình lình mặt nhìn thấy cái xe, mặt biến dạng rống lên: “ Ai, ai xô xe của tôi?”
Mặt trước xe bị húc xước cả mảng lớn, Tôn Nghị chạy ngay lên kính lễ, thừa cơ hớt lẻo: “ Báo cáo đội trưởng, chính là bạn gái của Giải Băng xô xe của anh.”
“ Có cần chúng tôi đuổi theo bắt về không ạ?” Ngô Quảng Vũ cũng kính lễ định phá đám cái đôi chướng mắt kia:
Không ngờ Thiệu Vạn Qua thiên vị quá lộ liễu, nghe nói là bạn gái Giải Băng làm thì không truy cứu nữa, ngược lại còn trừng mắt với hai tên báo cáo:” Trông xe cũng không ra gì, mấy đứa tới văn phòng tôi.”
Nhìn mấy tên sâu hại hậm hực mà vẫn phải ngoan ngoãn đi theo Thiệu Vạn Qua, Hứa Bình Thu cười thầm, xem ra mấy thằng nhóc này gặp khắc tinh rồi, tới văn phòng đội trưởng. Hứa Bình Thu hứng trí quan sát bốn con sâu hại, Nghiêm Đức Tiêu béo lên, Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ đen hơn, Lý Nhị Đông vẫn bộ dạng nhìn ai cũng không phục.
“ Cậu, thu dọn đồ tùy thân theo tôi.” Hứa Bình Thu nghiêm mặt chỉ Thử Tiêu:
“ Đi đâu ạ?” Thử Tiêu không yên tâm:
“ Đi du lịch, có muốn không?”
“ Không muốn, sao lại là tôi?” Thử Tiêu đề phòng, cái mặt dụ dỗ trẻ con kia lại chuẩn bị hại người ta đấy:
“ Không muốn thật à, giờ đại đội hai có mấy đại án, ở lại đây phải theo dõi 24 giờ, không có thời gian nghỉ đâu.” Hứa Bình Thu dọa dẫm:
“ Vậy thì tôi đi.”
Vừa sửa lời bị Thiệu Vạn Qua bợp một phát vì tội lập trường thiếu kiên định, quát đi chuẩn bị hành trang, đuổi cả ra ngoài. Hứa Bình Thu đóng cửa lại mới nói: “ Tôi mượn tạm cậu ta vài ngày ... Vạn Qua, thấy mấy chàng trai đó ra sao?”
“ Hai người lái xe rất giỏi, kỹ thuật cao hơn cả đội viên lâu năm, riêng Ngô Quang Vũ có cái bằng A là tôi đã muốn nhận rồi.” Thiệu Vạn Qua bổ xung gấp: “ Giải Băng nữa, tôi nhất định lấy cậu ta, tôi đã nói chuyện riêng với cậu ta rồi, cậu ta cũng có ý này.”
Cái tên này khiến Hứa Bình Thu nhíu mày, tuy nhiên không dị nghị gì, lại hỏi:” Mấy người khác thì sao?”
“ Chu Văn Quyên cũng được, biểu hiện không có gì xuất sắc nhưng cũng không có gì để chê trách, lại chăm chỉ, tôi thấy được, dù sao thiếu nữ cảnh sát, vài trường hợp cần dùng tới ... Có điều Lý Nhị Đông và Thử Tiêu ...” Thiệu Vạn Qua ngần ngừ vừa nhìn Hứa Bình Thu vừa lựa chọn từ ngữ:” Quá tự do tản mạn, vô ý thức vô tổ chức, bảo bọn họ đi theo dõi, bọn họ dám chuồn mất, về nhà dám nói dối tôi ... Hai người này tôi nhìn đâu cũng thấy khiếm khuyết.”
“ Thử xem đã ... Ai chẳng đi qua giai đoạn như vậy, hôm nay tôi đi xa một chuyến, nhân tài cậu muốn sẽ lần lượt tới, năm nay nhất định sẽ cấp cho cậu một nhóm hạt giống tốt.”
Tuy Hứa Bình Thu nói rất khẳng định, có điều Thiệu Vạn Qua rất hoài nghi.
Xuống lầu, Nghiêm Đức Tiêu bám theo Hứa Bình Thu như cái đuôi, đọi đội trưởng vừa đi liền hỏi: “ Chú Hứa ơi, chúng ta đi đâu thế?”
“ Ai là chú cậu?” Hứa Bình Thu suýt ngã, nghiêm mặt quay lại, người làm hình sự lâu năm đều có chút khô khan, không thích gần gũi:
“ Gọi chú Hứa cho nó thân thiết, chú biết cháu không chịu nổi buồn tẻ nên dẫn đi giải khuây đúng không, mà chú Hứa, chúng ta đi đâu vậy?” Thử Tiêu chột dạ, càng gọi càng thân thiết:
Hứa Bình Thu nghe mà sởn gai ốc, nhưng mà mình làm mình chịu, ai bảo ông ta đào tạo ra đám biến thái này, tủm tỉm cười nói một câu:” Quảng Châu!”
Thử Tiêu hai chân vấp vào nhau, mắt chữ 0 mồm chữ A, bất hạnh doán trúng mất rồi.