Chương 020: Người tới từ tổ chức. (1)
Tiếng máy bay ù ù vút qua đỉnh đầu, xuyên qua lưới sắt ngang dọc không nhìn thấy máy bay hạ xuống, chỉ thấy mảng nhỏ bầu trời đêm đen xì bị chia cắt qua ô sắt chằng chịt. Đã hết giờ hóng gió, cửa bị đóng lại, chẳng còn biết đêm nay trăng sao mê người hay mà mây đen giăng kín, chỉ có không gian chật chội với ba mặt tường xi măng lạnh lẽo.
Trại giam Bạch Vân, đã tới giờ nghỉ.
Phòng giam A1204 cũng kết thúc một ngày buồn chán, người ngồi khoanh chân trên mặt đất, người đọc báo cũ, chơi bài, người thì một mình đọc đi đọc lại thư nhà, len lén lau nước mắt, cũng có người đánh rắm bốc phét tùm lum.
Tuyệt đại đa số phần tử tội phạm chẳng biết sám hối là cái gì, những cái gọi là hối lỗi về mặt pháp luật chẳng qua là rơi vào đường cùng hoặc là đóng giả, ở cái chỗ không có tôn nghiêm này, không dạy người ta thêm nhân tính mà là vô nhân tính.
Còn dạy người ta kỹ thuật đóng kịch cao siêu.
Ví như đang hung thần ác sát, tích tắc trước mặt quản giáo đã khúm núm vâng dạ ngay được, hoặc như ngoài kia đều là nam nhân thà đổ máu chứ không rơi lệ, vào đây rồi cần một cái là khóc khóc mếu mếu hứa hẹn thay đổi làm lại cuộc đời, đừng nói là phạm nhân lâu năm, cả người mới cũng học được rất nhanh, vì quản giáo thích nhìn thấy thế.
Hoàn cảnh nào bồi dưỡng loại người đó, ở hoàn cảnh này chỉ dạy ra loại cặn bã.
Dư Tội một tay nghịch đồng xu, đồng xu liên tục chuyển qua từng khe ngón tay của y, đây là trò y học của Lông Ngắn đốt thời gian, trước kia đi học y xoay bút rất siêu, có lẽ vì thế học cũng nhanh, đồng xu kim loại thì tất nhiên bị cấm trong phòng giam, y không khó kiếm góc chết chơi với thứ tiêu khiển hiếm hoi trong này.
Đặt cốc nước xuống, Thằng Nhóc ở bên ân cần mang đi ngay, để trên bục xi măng, sắp tới giờ đi ngủ, các vị lão đại phải thư giãn gân cốt, tay nghề của Lông Ngắn, Thằng Nhóc, Răng Sún rất siêu, xoa bóp vừa đủ, chỉ có Dư Tội từ chối được phục vụ.
Làm giai tầng bị áp bức lâu rồi, Dư Tội không quen hành vi của giai cấp áp bức, vì thế mà ở trong đây, y rất được lòng, chí ít không làm ai hận.
“ ... ... A đề na, phi đỗ ni áp, hãn tắc nãi thán, ngã phi liễu a hắc lai đề, hãn tắc nãi thán, nhị trát bạn na lôi...... ..” A Bặc quỳ ở trên giường đọc một tràng, chẳng ai hiểu hắn đọc cái gì, chỉ biết là mỗi ngày hai lần hắn luôn hướng về một phía cầu chúa của mình, đại khái là thế:
Công nhận tín ngưỡng cũng là một thứ ma túy, trong lòng có chúa là chẳng sợ gì ai, gồm cả cánh sát và một đống ánh mắt dị dạng xung quanh.
Mỗi ngày A Bặc đọc kinh hai lần, buổi sáng và buổi tối, Dư Tội biểu thị tôn trọng với tín ngưỡng của hắn, đó là giới hạn cuối cùng của một tín đồ. Có điều người khác không nghĩ vậy, Hắc Tử ghét nhất là loại ngày ngày giả thần giả quỷ bài xích hết tất cả các loại thần phật thánh chúa, ngày nào cũng nghe lảm nhảm tới ngứa tai, nói lớn: “Đừng quỳ nữa A Bặc, chúa tha tội cho mày, cảnh sát tha tội cho mày, tao tha tội cho mày, amen allah gì cũng được, tha hết rồi, đứng lên đi.”
Cả phòng cười hô hố, A Bặc làu bàu, chắc là chửi Hắc Tử, Hắc Tử cười ha hả chẳng thèm để ý.
Hết bài kinh văn dài, A Bặc ngồi dậy chuyển sang tiếng phổ thông, giọng điệu vẫn phiêu du thần thánh:” Thần có thể tha cho các ngươi tội vô tri, nhưng không thể cho những kẻ xúc phạm, mỗi người đều là tội nhận, phải tiếp nhận sự thẩm phán của hỏa ngục.”
Nói xong thả mình nằm vật xuống không nhúc nhích, Hắc Tử nghe mà khó chịu, quát:” Hộ chiếu giả, lại đây.”
Chẳng ai hỏi tên thật của hắn là gì, thông thường cứ theo tội mà gọi, người mới qua thời kỳ thích ứng, ngoan ngoãn chạy tới cung kính hỏi:” Hắc ca chỉ thị đi ạ.”
“ Kể câu chuyện người lớn xem, lâu lắm rồi trym tao không dựng lên được, đếch biết còn dùng được nữa không đây.” Hắc Tử thấy người mới ngẩn ra, dọa: “ Không kể được tao đánh.”
Đám đông vỗ tay hưởng ứng, đang đợi trò hay thì có tiếng gõ cửa hai tiếng, sau đó cửa rung rung mở ra.
Lúc này không phải tập hợp, thường là người mới đưa tới vào buổi tối, xem ra có anh em gặp nạn rồi, đó là đề tài mỗi ngày mọi người thích nhất, có người mới là có trò chơi mới.
Quản giáo trực ban mở cửa, người mới ôm quần áo, trần truồng đi vào, rụt rè nhìn phạm nhân trong phòng.
Trước khi vào bị kiểm tra rất nghiêm, hơn nữa kiểm tra xong căn bản không có thời gian ăn mặc chỉnh tề, nên người mới đa phần là trần truồng vào cửa, Hộ Chiếu Giả thấy ma thế mạng hớn hở:” Hắc ca, thằng này đẹp trai quá, không cần em phải kể chuyện nữa đâu nhỉ?”
“ Xéo!” Hắc Tử quát đuổi đi, thấy thời gian còn sớm chưa ngủ được, trêu người mới:” Người mới, tắm rửa sạch sẽ chưa?”
“ Dạ, dạ ... Chưa, chưa ạ.” Người mới vóc người gày gò mảnh mai, da dẻ trắng trẻo, sợ nhũn ra rồi, đối diện với những đôi mắt xanh lét như sói, cảm giác đều nhìn hạ bộ mình, khép chân lại che đi:
“ Chuyện đầu tiên khi vào đây là phải tắm sạch sẽ, sau đó chổng mông lên để các anh em chơi một lượt, chơi xong chúng ta chúng ta là người một nhà.” Lão Phó hôm nay hứng trí không tệ cũng phụ họa:
Người mới đứng không vững, lảo đảo ngã xuống rồi, hai chân liên tục đạp đất lùi về phía sau, giọng như khóc:” Đại ca, đại ca ....”
“ Không muốn chứ gì, đây là quy củ, mày nghĩ là thương lượng với mày chắc?” Hắc Tử sắn tay áo khoe cơ cắp đầy sức uy hiếp:
Người mới van xin: “ Không không, đại ca ... Em bị trĩ.”
Tiếng cười nổ tung trong phòng, đến cả Hắc Tử muốn nghiêm mặt cũng không nổi, người mới chưa rơi lệ mà đám phạm nhân đã nước mắt thành hàng rồi, Lão Phó thấy vui đẩy Dư Tội đang ngồi trầm tư, ý bảo tham gia chơi tí đi. Dư Tội lấy uy vỗ giường, cả phòng im lặng như có phép, gằn giọng nhìn người mới:” Thế mồm có bị trĩ không?”
Người mới há hốc mồm sau đó nghĩ tới cái gì, bịt ngay lại.
Cả phòng lại được thêm tràng cười nữa, nhưng người mới thì thảm rồi, đâu có biết bị đám cặn bã trêu chọc, sợ gặp phải đám biến thái, thế nhưng khi nhìn Dư Tội, đột nhiên reo lên:” Đại ca, em nhận ra anh ... anh không nhận ra em à?”
“ Bố láo!” Dư Tội nhìn lại cao gầy tóc dài, nói tiếng Việt lưu loát, tuyệt đối không quen:
“ Mẹ thằng này, định lôi kéo quan hệ à, đừng mang trò bên ngoài kia vào đây.” Lão Phó gườm gườm nhìn người mới:
Người mới nói liền thoắng:” Em biết anh thật mà, anh quên sao, khu ngoài nhà khách Lưu Hoa, bến tàu, tối hôm đó bọn em kiếm được ít tiền, sau đó bị anh cướp.”
“ A.” Dư Tội ngạc nhiên đá người mới một cái nhìn kỹ, tối hôm đó không nhớ lắm, còn chút ấn tượng, y cướp của một tháng đập xe ăn trộm, đuổi vào ngõ bị người ta truy đuổi, vung tay tát bốp một phát:” Không nói tao quên mày đấy, cướp có cái ví mà bọn mày đuổi mấy km, còn thiếu chút nữa đâm tao một phát.”
Người mới bị tát lệch mặt, vậy mà còn hớn hở:” Đại ca, anh nhớ ra rồi ạ … mà đâu đâm được ạ, anh không sao còn bọn em đều bị thương.”
Phó Quốc Sinh buồn cười vô cùng, trước giờ không tin Dư Tội là cướp ví, không ngờ bây giờ cả nạn nhân cũng bị nhốt chung phòng.
Đúng lúc này cửa lại mở, còn tưởng hôm nay tiếp tục có người mới, không ngờ quản giáo quát:” 0022, thẩm vấn.”
0022?
Dư Tội ngẩn ra một lúc mới nhớ đó là số hiệu của mình, lòng tức thì nóng bừng, hay lắm, y đợi thời khắc này lâu rồi, không cần biết thằng chó nào tới, y nhất định dùng nắm đấm này dạy bọn chúng một bài học nhớ đời.
....
Hôm nay dừng ở đây nhé, ae ko cần thả một phiếu cũng được, đi qua thấy truyện hay thả cho mình chữ "hay" ở bình luận là tốt rồi. Tất nhiên, "hay vãi lúa" thì càng tốt, nếu viết bài cảm tưởng 3 trang càng không gì tốt bằng.