Chương 022: Thăng liền ba cấp. (1)
“ Nghi phạm Dư Tiểu Nhị, chú ý thái độ của cậu.” Thử Tiêu vừa nghiêm mặt nói được một câu rồi phì cười, cười không ra hơi, cười tới hai mắt híp lại thành khe hẹp, cười tới cơ mặt co giật, cười tới ho liền hồi, vừa nhịn được ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt hầm hầm của Dư Tội lại cười phun ra:
Lúc nghe Hứa Bình Thu giới thiệu tình hình Dư Tội thì hắn sợ hãi vô cùng, nhưng khi gặp Dư Tội thì hắn cười không khép miệng được.
Nếu không quen nhau nhìn vẻ mặt cặn bã kia, tóc như chó gặm, áo trại giam vàng xỉn màu, ánh mắt thì rõ là thù hận xã hội, ai bảo là học viên trường cảnh sát.
“ Anh mà cười nữa là tôi hét lên gọi người đấy.” Dư Tội bực tức, tâm trạng cực kỳ khó chịu giống như có dằm nhỏ đâm vào mông, không đau nhưng không cách nào nhổ ra, hết sức bứt rứt. Nếu là bất kỳ người nào khác tới, y đều có cách đối phó, thậm chí dù là người lạ, y tính cứ đấm cho một trận hả hê đã rồi ra sao thì ra, nhưng lại là Thử Tiêu, làm Dư Tội muốn nổi giận cũng không được, lão già đó cứ như nhìn thấu tim người khác vậy:
“ Cậu hét vỡ họng cũng không ai tới đâu, đây là cuộc thẩm vấn đặc biệt, quản giáo sẽ không can thiệp.” Thử Tiêu đắc ý nói:
“ Mẹ nó, có nghĩa là tôi đánh anh một trận cũng không thằng chó nào can thiệp rồi.”
Cách nói chuyện của Dư Tội làm Thử Tiêu giật mình hoảng sợ, vội chỉ: “ Dư Nhi, ngồi xuống, có camera giám sát ... Ra ngoài hẵng đánh không muộn, tội nhận lệnh mang tới cho cậu vài câu.”
“ Anh đi chết đi.” Dư Tội ngẩng đầu lên nhìn camera, cổ ngoẹo sang bên rắc một phát, lúc này y cực kỳ thèm khát đánh người, thèm khát nghe tiếng la hét phát ra từ miệng những kẻ mặc cảnh phục: “ Chúng không đến đâu.”
“ Dư Nhi, Dư Nhi, bình tĩnh đã, tôi đại biểu cho tổ chức tới an ủi cậu.” Thử Tiêu nghe ra trong lòng Thử Tiêu chất chứa lửa giận, bình thường đấu luyện nó còn đánh cho Gấu Chó với Súc Sinh tím mặt nữa là lúc đang nổi điên thế này, hắn vội vàng vào chủ đề: “ Thế này cũng không tệ, cậu có biết chúng tôi thế nào không, tôi tới đại đội hai, ngày đầu đã đi cắm chốt theo dõi, đi đái cũng phải nhịn, sốt ngày bị mắng chửi ... Tôn Nghệ với Ngô Quang Vũ ở ban quản lý xe, thiếu chút nữa đuổi, Lý Nhị Đông gây sự ở bên cảnh sát cũng bị ném tới đại đội hai ... Hiện giờ đội trưởng cực kỳ ngứa mắt với bọn tôi, hết giờ làm vẫn bắt huấn luyện, cậu biết huấn luyện gì không, đánh nhau với bọn hình cảnh lâu năm, đánh sao được, thế nên căn bản là toàn ăn đòn, khổ lắm, cậu có biết ...”
“ Được rồi, im mồm đi, lải nhải điếc tai, tôi chẳng thèm nói với anh.” Dư Tội nghe mà nhức đầu, cắt ngang: “ Chuyển lời cho Hứa Bình Thu, lão tử không làm, không cần biết lão ta có nhiệm vụ chó má gì.”
“ Úi úi, làm cặn bã vài ngày mà giỏi rồi, xử trưởng cũng không sợ à?” Thử Tiêu lần nữa giật mình, vội vàng hạ hỏa cho Dư Tội: “ Nói tới nhiệm vụ thì cậu hoàn thành rồi mà.”
“ Hoàn thành rồi?” Dư Tội sững người, y có làm gì đâu:
“ Đúng rồi, chẳng phải nói là sinh tồn trong trại một thời gian à, cậu hoàn thành rất tốt, còn ngồi lên vị trí lão nhị, tới tôi cũng hâm mộ, biết ngon ăn thế thì tôi đã vào rồi, đâu tới lượt cậu.” Thử Tiêu than thở giống như trước giờ hắn than thở việc gì cũng thành qua đường, chẳng tới lượt:
Dư Tội nheo mắt có vẻ như đã bình tĩnh lại: “ Thật sao, không lừa tôi chứ?”
“ Thật, tôi chỉ là người chuyển lời, chẳng lẽ còn dám nói dối à?”
Thật thì Dư Tội càng tức, y đang đợi giao nhiệm vụ nào đó, càng quan trọng càng tốt, sau đó nhổ toẹt vào cái nhiệm vụ đó để báo thù, thậm chí là đánh cho kẻ giao nhiệm vụ một trận cho hả dạ, giờ không dùng được nữa rồi, có chút hoang mang. Có điều nhìn mồm mép tía lia của Thử Tiêu, y nghĩ tới một khả năng, đó là dù có nhiệm vụ cũng không nói với Thử Tiêu, tìm Thử Tiêu chỉ là muốn có người trực tiếp giao lưu với mình, nghĩ tới đó hỏi: “ Còn lời gì muốn nói nữa, phun ra một lượt đi.”
“ Thứ nhất là thăm hỏi, xem thái độ của cậu thế này, thăm hỏi không cần. Thứ hai, cậu sắp được thả rồi, trực tiếp lên làm cảnh ti cấp ba ... Tôi nói này, thói đời thật bất công, chúng tôi không biết bao giờ mới chuyển chính chức, vậy mà thằng chó cậu thăng liền ba cấp.” Thử Tiêu vừa chuyển lời còn mang theo bình luận cá nhân, giơ ngón giữa lên với Dư Tội:
Học viên bình thường phải một năm sau mới chuyển sang chính chức, thành cảnh viên cấp hai, trừ khi có cống hiến đặc biệt về kỹ thuật hoặc là lập công mới có thể mỗi năm được lên hàm, mà Dư Tội một phát lên cảnh ti cấp ba, trong mắt Thử Tiêu thấy đã là chưa từng có.
Dư Tội chỉ thoáng động lòng, tự cho phép bản thân hưởng thụ chút hư vinh ngắn ngủi, sau đó nhếch mép: “ Nói với ông ta, lão tử không cần.”
Ái dà, Thử Tiêu hoảng rồi, nghe cái giọng điệu kia, Dư Nhi thực sự thành loại cặn bã rồi, bất cần đời rồi.
“ Câu thứ ba, nếu cậu không làm, sẽ không thể về sớm được đâu.” Thử Tiêu thầm nhủ, lão Hứa vẫn gian hơn, nghĩ tới cả kết quả này:
Dư Tội bóp chặt bàn tay dưới bàn, mặt không đổi sắc: “ Vì sao?”
“ Tôi nghe xử trưởng Hứa nói, tuyển chọn tinh anh là bom khói, mục đích tuyển một nhóm hình cảnh, nhưng mục đích cuối cùng là tuyển một người có thể trà trộn vào trong đám cặn bã. Tất cả chúng tôi, kể cả đám Giải Băng được lựa chọn trước đó đều là để yểm hộ cho cậu, mười người chúng ta bị đưa tới những nơi khác nhau, tới giờ còn nửa số anh em chưa rõ tung tích.” Thử Tiêu nhìn Dư Tội cũng thấy lựa chọn của xử trưởng Hứa là chính xác: “ Chúc mừng cậu Dư Nhi, khi tôi ở trên máy bay mới biết, cậu trúng tuyển rồi, trừ cậu ra, không ai là tinh anh hết, chỉ có cậu mới là tinh anh thực sự.”
“ Ha ha ha ha.” Dư Nhi ngửa mặt lên trời cười, cười còn dữ dội hơn cả Thử Tiêu lúc nãy, một câu chúc mừng đầy hâm mộ này làm y không biết nói sao, chua cay chỉ một mình mình biết:
Dư Nhi mà khóc sao, cái thằng máu lạnh đó có nước mắt sao? Thử Tiêu dụi mắt, hình như vừa rồi hắn thấy Dư Tội quệt tay qua mắt, tuy động tác y rất nhanh, nhưng sao qua được cặp mắt bài bạc cực chuẩn của hắn, xem chừng Dư Nhi chịu tội không ít, nhẹ giọng nói: “ Theo xử trưởng Hứa nói, người được tuyển trúng sẽ bị xóa hết ghi chép từ khi sinh ra, đây là thông lệ tuyển dụng đặc vụ của tổng đội hình cảnh tỉnh, cho nên giờ chỉ có Dư Tiểu Nhị tồn tại ... Dư Tội không còn nữa rồi, muốn khôi phục lại khó khăn lắm, không phải một sớm một chiều ... Trước khi tới đây xử trưởng Hứa cùng tôi nói chuyện suốt một đêm, vốn loại chuyện này cần phải được chính cậu đồng ý, có điều vì tình huống đặc thù, nếu cố tình làm, e là không giống, cho nên phải làm thế, chúng tôi cũng không biết gì ...”
Giọng càng ngày càng nhỏ, vì hắn cảm giác không cách nào nói tiếp, chính hắn cũng thấy chuyện này quá tàn nhẫn, khác nào loại bỏ hoàn toàn cuộc sống của một con người. Người thân, bạn bè, đồng nghiệp, toàn bộ ai quen bết đều không được qua lại bình thường nữa, nếu là mình cũng phải suy nghĩ, nhưng Dư Tội còn không được tự quyết, hắn có chút thương cảm thay.
Thăng liền ba cấp chỉ là trò hề, một người không tồn tại, không được bước ra ngoài ánh sáng nữa, thăng cấp để làm gì.
Đột nhiên Dư Tội nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, ngẩng đầu lên thấy chuông điện thoại của Thử Tiêu, là bài ca cảnh sát, điên cuồng rống lên:” Tắt nó đi, con mẹ nó, bây giờ lão tử hận tất cả, hận nhất là cảnh sát biết không?”
“ Câu thứ tư chính là để cậu nghe cho hết bài hát này, đừng quên bài ca trường học của chúng ta.” Thử Tiêu không tắt, nghiêm túc nói:
Âm điệu quen thuộc cứ vậy phát ra qua cái loa chất lượng chẳng tốt lắm.
Ở thành phố phồn hoa
Ở sơn cốc tĩnh mịch
Bóng dáng cảnh sát nhân dân
Đi cùng mặt trăng lên, đi cùng mặt trời lặn
Ở bờ biển cuộn sóng
Ở bên cương đẫm sương
Bóng dáng cảnh sát nhân dân
Khoác lên người ánh trăng, tắm cùng sương buổi sớm …