Chương 021: Người tới từ tổ chức. (2)
Đừng nghĩ thẩm vấn chỉ ở giờ hành chính, chuyện đưa người đi trong đêm là quá ư bình thường, chỉ là Dư Tội vừa đi, Phó Quốc Sinh hứng thú tăng mạnh cùng Hắc Tử bò dậy nhin chằm chằm người mới, làm hắn sợ tái mặt.
“ Tao hỏi mày, mày thực sự quen người vừa rồi à?” Hắc Tử tát một phát rồi mới hỏi:
Người mới gật đầu ngay.
“ Nói xem, quen biết thế nào?” Phó Quốc Sinh uy hiếp: “ Lừa cảnh sát còn sống được, lừa anh em sẽ bị luân phiên cưỡng bức.”
“ Dạ, dạ ...”
Người mới gật đầu như gà mổ thóc, chỉ cần không bị thất thân thì chuyện khác sao cũng được, rối rít kể lại. Tối ngày hôm đó có người anh em cùng hắn chia nhau ra ngoài kiếm tiền, khi về chỗ ở hắn chợt thấy tiếng kêu cứu của đồng bọn, chạy ra thấy có người cầm gạch đập ngất đồng bọn rồi, người đó chạy chưa xa. Hắn gọi thêm người đuổi theo, không ngờ năm người truy đuổi tới mấy km, hai người không theo kịp, ba người còn lại nhờ vào thông thạo đường xá hơn, chạy lối tắt đón đầu, tới ga tàu mới bắt được người đó.Thế là ba đánh một, bọn họ đang chiếm ưu thế thì ở đâu xuất hiện một tên cao lớn hôi thối bẩn thỉu như ăn mày, vài nắm đấm đã hạ hai người của hắn sau đó kéo người kia chạy mất.
Bọn đập xe trộm đồ thường gọi chung là chuột đào hang, làm ăn ở nhà ga, lão đại là Ba Thử, không ngờ có duyên gặp mặt Hắc Tử vài lần. Hắc Tử ghé tai Phó Quốc Sinh thì thầm, Phó Quốc Sinh nhíu mày, đám người này tên khó nghe, cũng rất đáng ghét, đôi khi kết bọn cùng đi, cướp luôn cả xe.
Giờ nghe kể Dư Nhị lại đi cướp đồ của bọn ăn cướp, Phó Quốc Sinh càng nghe càng hào hứng, người mới kể ủy khuất vô cùng, không những bị vị đại ca kia cướp mất, về lại bị lão đại đánh, kể như mình là người khổ mệnh, oan hơn Đậu Nga vậy.
Cái kiểu này Phó Quốc Sinh thấy nhiều rồi, mới vào đều rất sợ, bấu víu quan hệ thắp hương khấn vái khắp nơi, chỉ cần thấy người quen là bám vào, bất kể ngoài kia có là kẻ thù. Phó Quốc nheo mắt nhìn một lúc nhìn người mới một cách “thèm thuồng” khiến hắn sợ khép chặt hai chân, chợt hỏi: “Sao mày vào đây?”
“ Em không cẩn thận bị bọn thường phục bắt.”
“ Thế lão đại của mày thì sao, Ba Thử cũng bị bắt rồi à?” Hắc Tử từng tiếp xúc với Ba Thử vài lần, ở trong này cách tuyệt thông tin rất khó chịu, vốn chả phải quan tâm gì, nhưng có cơ hội vẫn hỏi:
“ Không biết, em bị bắt mấy ngày rồi, bị giam ở đội trị an. Đại ca, em không khai gì hết, chỉ nói đúng một chuyện.”
Ừm, xem ra tố chất còn khá vững vàng, loại này về lý luận có thể thông cảm, không biết Phó Quốc Sinh nghĩ gì, mà không phản ứng, ánh mắt tựa có tựa không liếc qua người mới.
Người mới yếu ớt nói: “ Đại ca, em em bị trĩ thật, hay đợi em khỏi ...”
Phó Quốc Sinh không nhịn được cười, phất tay một cái, ý là đã hỏi xong, Hắc Tử sầm mặt bổ xung: “ Xéo, đi tắm rửa cho sạch.”
Người mới không biết vận mệnh ra sao, có điều ở nơi này, hắn biết mình là thằng trộm vặt đứng bét hàng ngũ tội phạm, ngoãn ngoãn đi tắm rửa, vừa tắm vừa kẹp chân, lề mề liền bị Thằng Nhóc đá một phá, quát:” Mau lên, còn tưởng ai vào chứ, té ra là thằng ăn trộm, con mẹ nó, chẳng có tí hàm lượng kỹ thuật nào, mất mặt.”
Tắm rửa xong co ro bên hố xí, không ai để ý tới, người mới yên tâm, len lén nhìn về phía lão đại, thấy hai vị lão đại thì thầm gì đó, càng làm hắn sợ hơn là vị vừa đi ở vị trí thứ hai trên giường, thế là vừa yên tâm lại lo thon thót.
Phó Quốc Sinh quát dọa người mới nằm xuống ngủ, cực kỳ chướng mắt với bộ dạng thập thò trộm cắt của hắn, sau đó hỏi Nguyên Lỗi: “ Hắc Tử, có quen bọn tiểu đệ dưới trướng Ba Thử chứ?”
“ Quen vài tên, Ba Thử đã nhiều năm không dính vào chuyện gì lớn, tiểu đệ của hắn đều thành đại ca, tổng cộng có chừng 30 tên, khu vực Lưu Hoa là địa bàn lớn nhất của bọn chúng, giờ thì chắc là hết rồi, bị bọn thường phục để mắt tới thì lật ổ rồi.” Hắc Tử hỏi ngược lại: “ Sao thế, anh có hứng thú à, Ba Thử giờ là danh nhân treo thưởng hơn một vạn.”
“ Tôi không hứng thú với hắn, mà là hứng thú với người cướp miếng ăn của hắn.”
Phó Quốc Sinh cười, Hắc Tử à một tiếng hiểu ra, là Dư Tiểu Nhị, người ta làm trộm vặt thì cũng là loại đen ăn đen, chẳng trách lão đại nói người ta là trộm có lý tưởng có theo đuổi.
Đêm hôm đó ban lãnh đạo đều không ngủ, đợi "Dư Tiểu Nhị" về, rất hứng thú với việc rốt cuộc y phạm tội lớn cỡ nào.
Là nghi phạm, tinh thần có vững tới đâu gặp phải thẩm vấn cũng khẩn trương.
Nhưng Dư Tội không phải nghi phạm, vẫn có vài phần khẩn trương, bất giác giống mấy bạn tù, đột nhiên thêm chút lo âu không nói rõ thành lời.
Ví như gặp quản giáo là tự động ngồi xuống, ví như khi kiểm tra thân phận, bất giác run rẩy, giống như bao phạm nhân khác đó là biểu hiện sợ hãi trước pháp luật, dù có giả vờ thì thành biểu hiện bản năng rồi.
Đôi khi y quên cả thân phận thật.
Bị đưa qua hai tầng cửa sắt, khu thẩm vấn ở tầng bốn, kỳ thực so với chỗ tạm giam ở đồn công an, đội hình cảnh, nơi này với phạm nhân mà nói là thiên đường, ít nhất không có chuyện vô cớ bị bịt mồm đánh đập, đánh xong anh vẫn không dám nói.
Dư Tội tò mò người muốn gặp mình là ai?
Hứa Bình Thu à, không thể, ông ta là xử trưởng lớn trên tỉnh, có rất nhiều cách điều khiển quân cờ như y.
Tên đưa mình vào đây? Dư Tội ghi nhớ hình ảnh tên đó, vóc tầm trung, tóc Hán Gian, là cảnh sát, không phải lại đi làm tan ca theo giờ giấc, hẳn là loại đặc vụ, loại mà rất ít khi mặc cảnh phục chấp pháp, y không biết vì sao lại sinh ra trực giác đó.
Chắc là hắn, vì người thao túng chuyện này sẽ không muốn nhiều người biết.
Ngoan ngoãn đi theo quản giáo, vừa rời khỏi khu giam giữ, không khí tươi mát mang theo hơi ẩm luốn vào cánh mũi, nhớ rồi, quanh trại giam đều ruộng rau.
“ Nhanh lên.”
Vừa thấy Dư Tội có chút chậm chạp, quản giáo quát, Dư Tội quyến luyến hít thở thêm vài hơi không khí trong lành, đi vào cái hành lang hẹp, bị lưới phòng hộ ngăn cách, không khí ngột ngạt hơn cả chỗ trại giam, khóe mắt nhìn vũ cảnh cầm súng gác.
Quản giáo mở cửa phòng thẩm vấn đứng đợi bên ngoài, đó là phạm nhân trọng yếu được giám đốc trại giam đích thân dặn dò phải trông coi cho kỹ.
Dư Tội vào phòng thẩm vấn, quả nhiên không phải là Hứa Bình Thu, là cảnh sát bình thường, phất tay ra hiệu cho y ngồi xuống ghế thẩm vấn, Dư Tội nhìn qua dải ngăn cách, người đó kéo mũ cảnh sát rất thấp.
Có tiếng gì đó, Dư Tội nghiêng tai lắng nghe, mãi mới nhận ra là người phía trước đang cười, là tiếng cười đang cố kìm nén, lửa giận chớp mắt bốc cao chưa từng có, Dư Tội nổi điên chưa kịp có hành động thì người kia ngẩng đầu toét miệng cười.
“ Thử Tiêu? .... Sao, sao ...”
Lửa giận tích tắc tan biến vô hình đối diện với Thử Tiêu cười toe toét, Dư Tội dở khoác dở cười, thế nào cũng không ngờ rằng tổ chức lại cử một tên vô dụng tới, chính tên vô dụng lại khiến y không thể làm gì.
Anh em là gì, là người lúc ta gặp khó khăn đứng bên cạnh cười nhạo một hồi, sau đó giơ tay ra kéo.
Thử Tiêu chính là loại anh em đó.
“ Thử Tiêu, anh đừng có đắc ý, đợi tôi ra rồi sẽ bóp chết anh.” Dư Tội hung hăng dọa, ở trong đó không lâu nhiễm không ít thói xấu, nói ra câu này không phải là đùa, mà là muốn đánh người thật: