Chương 024: Bịn rịn chia tay. (1)
Trong chiếc xe không bật đèn chỉ có một người nữa, lái xe không ngờ lại chính là Hứa Bình Thu. Xe đi rất xa lên đường cao tốc trở về Quảng Châu, cửa sổ mở để cơn gió dòng Châu Giang ùa vào xe, có lẽ đợi tâm tình Thử Tiêu ổn định lại mới hỏi: “ Cậu ta thế nào?”
Thử Tiêu là chàng trai sổi nổi hay nói, vậy mà lúc này có chút trầm tính, khẽ lắc đầu:
“ Không được tốt lắm.”
“ Không tốt là thế nào?”
“ Cậu ấy khóc, cháu chưa từng nghĩ cậu ấy có thể khóc, Dư Tội là người cứng rắn mà cháu biết, trước kia cháu cứ hay mắng cậu ấy là thằng máu lạnh.”
“ Vậy là quá tốt mới đúng.”
Hứa Bình Thu nhẹ người, có vẻ rất vui vì tin tức mà Thử Tiêu mang về, Thử Tiêu không hiểu, nhưng không dám hỏi, vì hắn dần dà nhận ra sự khủng bố của lão già hay cười hiền hòa này. Ông ta có thể vờn Dư Tội trong lòng bàn tay dễ như không, vậy chơi chết mình thì mình cũng không cách nào phản kháng, cẩn thận hỏi: “ Chú Hứa, vậy bao giờ cháu có thể về?”
“ Cậu biết quá nhiều, không về được.” Hứa Bình Thu thản nhiên nói:
Thử Tiêu cũng đã lường trước được chuyện này rồi, cố vớt vát hi vọng: “ Chú Hứa, có phải đợi Dư Tội ra thì cháu được về không?”
“ Không, cậu ta không thể về, hai cậu kết bạn với nhau đi, tôi đoán cậu cũng không tin tưởng tổ chức nữa rồi phải không? Dư Tội cũng cần có người làm bạn để níu giữ lại lương tâm cậu ta.” Hứa Bình Thu quay sang đôi mắt nhìn xoáy vào tâm khảm Thử Tiêu: “ Cậu nên biết, Dư Tội từ nhỏ cô độc, tình anh em của rất có ý nghĩa với cậu ta.”
“ Vậy ...” Thử Tiêu không ngại đồng cam cộng khổ với Dư Tội, nhưng mà còn có băn khoăn: “ Vậy cháu có được thăng chức không, cậu ấy là cảnh ti cấp ba rồi, cháu không thể vẫn thực tập chứ?”
“ Được kiếm lúc nào rảnh, cho cậu vào trong đó, cậu mà làm được như Dư Tội thì không thành vấn đề, cho cậu lên làm cảnh ti.” Hứa Bình Thu mỉm cười ra điều kiện đơn giản:
Đấy đấy, chính là cái vẻ mặt hiền hòa này lừa hết đám anh em họ, dưới ánh đèn loang loáng của xe lướt qua, mảng sáng mảng tối như nụ cười ác ma, Thử Tiêu tựa như bị ong đốt, xua tay liên hồi: “ Thôi thôi, cháu cứ làm người qua đường, sống bình an là đủ, chỗ đó nhìn đã ớn, không biết làm sao cậu ta vượt qua được.”
Hứa Bình Thu "ừ" một tiếng, không nói thêm nữa, kỳ thực trong lòng tràn ngập áy náy.
…………… ………….
Thời gian khó qua nhất của một người không phải là lúc tuyệt vọng, mà lại là lúc hi vọng cận kề, nó làm anh lo được lo mất, tâm tình vì thế mà âm thầm thay đổi.
Dư Tội lúc này là thế.
Buổi sáng y thường là người dậy sớm nhất phòng, sau đó sẽ giỏng tai lên nghe tiếng mở cửa, quản giáo xuất hiện là anh là người đầu tiên ngồi vào chỗ, nóng ruột đợi điểm danh, chờ một câu nói thay đổi vận mệnh. Khi buổi sáng thất vọng còn trôi đi lại thầm nhủ vẫn còn buổi trưa, khi buổi trưa cũng chỉ có một nỗi thất vọng thì tối lại hồi hộp bất an, sống như thế vài ngày thôi con người đã thay đổi rồi.
Loại biến hóa ấy của Dư lão đại khiến ngay cả loại thần kinh thô như dây thừng trí tuệ không cao như Hắc Tử cũng phát hiện, gần như một tuần qua, Dư Tiểu Nhị không còn âm trầm cô độc suốt ngày ngồi một mình chơi với đồng xu nữa, ngược lại quan hệ với mọi người trở nên hài hòa hơn.
Thời gian trôi qua một cách buồn tẻ đều đặn, hôm đó tới giờ hóng gió, Hắc Tử cởi trần áp lưng vào sàn xi măng mát lạnh, tò mò nhìn về phòng giam hỏi: “ Lão Phó, Dư Nhị làm sao thế? Gần đây lạ lắm.”
Lúc này Dư Nhị hết sức thân dân, không ra tận hưởng ưu đãi hiếm hoi của ban quản lý mà chen chúc trên giường, chơi bài chung với đám người bốc mùi kia.
“ Chắc là cậu ta sắp ra rồi.” Phó Quốc Sinh rút một hơi thuốc, có vẻ từng trải nói:
“ Thật sao?” Hắc Tử không tin lắm:
“ Không giả được, khi sắp ra ai cũng đều như thế, khổ sở nhất không phải lúc mới vào, càng gần ngày ra thì càng dày vò người ta.” Phó Quốc Sinh cảm khái, giọng chứa sự tang thương, hắn thì cũng thế mà thôi, thời gian qua thân thiện hơn không ít:
A Bặc hâm mộ lắm:” Lão đại ra rồi có về thăm chúng tôi không?”
“ Đương nhiên, không thăm sao tính là anh em?” Phó Quốc Sinh trả lời khẳng định:
Tiếng ồn ào cắt ngang cuộc đối thoại giữa bọn họ, thì ra là Dư Tội và Lông Ngắn không phải đang chơi bài, lại cái trò ăn trộm, chơi tới hứng khởi, dù giấu "tiền" ở đâu, tên trộm đó cũng nhìn ra, mười lần hết chín lấy về. Nhưng không ngờ Dư Tội nói mình cũng biết, mọi người không tin đòi kiểm tra một phen. Í! Dư Tội tìm ra thật, trình độ đuổi sát Lông Ngắn rồi, người thán phục, người bảo y ăn may.
Thử lại lần nữa, Thằng Nhóc không tin, dấu tiền xong khuỳnh chân khuỳnh tay đi lại ở lối đi, trông ngu bỏ mẹ, không ra bộ dạng gì, thách thức Dư Tội, Dư Tội không tìm trêu: “ Thằng Nhóc, mày đắc ý cái rắm, dấu trong đũng quần chứ gì?”
Chưa đợi hắn phản ứng, người khác xông tới tụt quần, đống báo làm tiền giả rơi xuống, Răng Sún vỗ tay bôm bốp ngưỡng mộ nói: “ Nhị ca còn lợi hại hơn Lông Ngắn nữa.”
Dư Tội vốn có tiềm chất gian thương, hơn nữa ba năm rưỡi ở trường cảnh sát tuy thành tích không nổi bật nhưng cũng không phải toàn chơi bời, kết hợp nhiều yếu tố, y học nhanh hơn người khác: “ Có cái mẹ gì đâu, trên người chúng ta có mấy chỗ dấu chứ, nhìn không ra thì lừa ra, với lại nhìn dáng đi bố láo của nó, khẳng định không kẹp dưới nách, không ở sau cổ, vậy ở đâu được nữa?”
Ngay cả Lông Ngắn cũng phải tâm phục khẩu phục giơ ngón cái, tiếp đó mọi người chơi trò thích nhất "trộm ví", môn này cần kỹ thuật cao, trước tiên đánh lừa chú ý của "con mồi", sau đó là "gắp" đồ. Lông Ngắn ở chuyện này không dấu nghề, nói tên trộm giỏi không nhất định có kỹ thuật móc túi giỏi nhất mà là nắm thời cơ chuẩn nhất.
Lúc này thấy rõ công lực của Lông Ngắn, hai ngón tay hắn không khác gì Lục Tiểu Phụng kẹp Thiên ngoại phi tiên, vỗ vai một phát mà thứ trong túi, trong quần biến mất, trước mặt bao người cũng làm được.
Nếu mà ờ con phố đông người qua lại va chạm liên miên, trên xe bus chen chúc, không khác nào máy rút tiền tự động của hắn.
Dừ Tội từ nhỏ quen nhìn cha mình ngón tay khẽ đẩy một cái, cân lệch cả ly, cũng giống như tên này, đều ra tay vào khoảnh khắc người ta không để ý, trò dương đông kích tây y cũng luyện thuần thục lắm, thừa lúc Lông Ngắn lấy được đồ đắc ý cho vào túi, vỗ vai hắn: “Lông Ngắn, đừng vênh váo, chính vì mày coi thường anh hùng thiên hạ quá nên mới vấp ngã.”
“ Đâu có Nhị ca, em đang dạy chúng ra ngoài kiếm ăn thế nào mà.” Lông Ngắn vừa nói thì xung quanh cười rộ lên, sực tỉnh sờ túi, thứ vừa trộm của tên Vân Nam mất rồi, đang trong tay Dư Tội, rùng mình: “ Nhị ca đúng là thiên tài ... Anh đúng là sinh ra để làm trộm, năm xưa em theo sư phụ ba năm mới học được.”
“ Con mẹ nó, giờ mới tin Dư Nhị là thằng trộm, học nhanh thật.” Ở phía đầu kia của phòng giam, Hắc Tử nhìn đám Dư Tội chơi mà xuýt xoa, là thành viên ban lãnh đạo, rất ít khi giải trí cùng đám người dưới, chỉ Dư Tội là ngoại lệ, không lên mặt lãnh đạo:
“ Tôi đã nói rồi mà, cậu ta là tên trộm có lý tưởng” Phó Quốc Sinh nhìn Dư Tội được đám phạm nhân xúm quanh tung hô: “ Quan trọng không chỉ có thế, chẳng lẽ bọn mày không nhận ra, từ sau trận ngày hôm đó, trong phòng không có ác chiến nữa à?”
“ Đúng rồi!” A Bặc sực nhớ, trước kia trong phòng người nam và người bắc, cướp và trộm, bản địa và vùng ngoài luôn luôn như nước với lửa, nhìn nhau thôi đã chướng mắt, đánh nhau vỡ đầu chảy máu như cơm bữa, thế mà gần đây không khí có vẻ thân thiện hơn: