Dư Tội

Chương 025: Bịn rịn chia tay. (2)

Chương 025: Bịn rịn chia tay. (2)
“ Xem kìa, cả thằng Vân Nam cũng gia nhập rồi.” Hắc Tử tặc lưỡi chỉ, thằng buôn thuốc phiện đó còn tách mình hơn cả Dư Nhị mà cũng nhảy vào tham gia trò chơi, với Dư Nhị, hắn có cảm giác, sợ hãi không phải là chủ yếu, mà đó là … hắn không biết nói thế nào nữa, chỉ A Bặc: “ Khi A Bặc chổng mông cầu trời khấn phật, cậu ta im lặng và tôn trọng nhất.”
A Bặc gật đầu, Dư Tội chưa bao giờ chê bai tín ngưỡng của hắn như những người khác, chính vì thế hắn rất tôn trọng Dư Tội.
“ Cho nên đó là một thiên tài phức hợp, dù cậu ta có làm ăn trộm thì tương lai cũng là vua ăn trộm.”
Bình luận của Phó Quốc Sinh làm A Bặc cười phá lên, cặn bã cũng có niềm vui của cặn bã, mấy ngày qua hết sức vui vẻ.
Trong tù chỉ cần không có chiến sự thì cuộc sống cứ thế trôi đi như đám mênh lờ lững trên trời, đôi khi làm con người mất cảm giác thời gian, hôm nay thứ hai hay thứ bảy chẳng có gì khác, cơm vẫn thế, lịch sinh hoạt vẫn vậy.
Lại một ngày như mọi ngày, sau bữa cơm Phó Quốc Sinh kẹp điếu thuốc ra chỗ hóng gió gọi Dư Tội theo, khi Dư Tội ra không ngờ phát hiện hắn hút Trung Hoa mềm, té ra có hàng tốt cỡ này mà dấu, lại còn xa xỉ tới mức mỗi người một điếu, chuyện chưa từng có.
Lão Phó vừa hút thuốc vừa hỏi: “ Có chắc được thả không?”
“ Chắc là không sai, hôm đó trong ví người ta có 200 thôi, nếu chẳng phải tôi còn đánh người, có khi vào đồn công an mấy ngày đã đá đi ra .... Tôi có vài người bạn làm công nhân vận chuyển ngoài kia, bọn họ giúp lo lót, người thẩm vấn nói không cần tới trải cải tạo.” Dư Tội trả lời theo căn dặn của Thử Tiêu, tưởng không ai hỏi tới cơ: “ Sao thế Lão Phó, không phải anh nói là sẽ ra trong thời gian ngắn à, không chừng còn ra sau tôi thế?”
“ Người của tôi bên ngoài nói đã lo lót xong cả rồi, sẽ ra ngay thôi, nửa tháng rồi mà chẳng có động tĩnh gì, cái bọn quan liêu này hại chết người, hiệu suất thấp quá.” Lão Phó bực bội, hắn cũng không rõ vì sao vẫn chết dí ở nơi này:
“ Ha ha ha, anh nên mừng vì hiệu suất cảnh sát thấp đi, nếu không cuộc sống của anh càng thê thảm, thôi, đã biết thế rồi thì cứ an tâm mà đợi.”
“ Ha ha, nói thế cũng phải, à cậu ra ngoài rồi sẽ làm gì?” Phó Quốc Sinh chuyển chủ đề:
Dư Tội nghĩ tới tương lai mờ mịt ngoài kia, chép miệng rồi chán nản phất tay:” Tôi thì làm gì được, kiếm ăn thôi, được tới đâu hay tới đó.”
“ Có muốn tới công ty tôi không?” Phó Quốc Sinh ngồi thẳng lên, dập tắt thuốc nhìn thẳng Dư Tội như chuyện này quan trọng lắm vậy:
“ Công ty anh ấy à?” Dư Tội không phản lần đầu được Phó Quốc Sinh chiêu một, chỉ là lần này hắn nghiêm túc hơn, kết quả vẫn thế, chẳng cần suy nghĩ, chỉ lắc đầu: “ Không đi.”
Phó Quốc Sinh thực sự nghĩ không thông, với tài lực hắn thể hiện trong tù, có ai là không muốn gọi hắn là cha, đây là lần đầu tiên chiêu mộ thất bại, có điều không nản, hạ thấp giọng: “ Lần này tôi nghiêm túc đấy, thứ cậu chơi chẳng có đẳng cấp gì cả, lãng phí tài hoa, tôi cho cậu địa chỉ, ra ngoài tìm tới đó, dù có tôi hay không cũng chiêu đãi cậu ... Nói nhỏ hai ta thôi nhé, xe này, gái này, tiền này, nhà này đều có, thế mới là cuộc sống, không tin cứ đi thử xem.”
“ Tôi tin chứ. “ Dư Tội lười nhác đáp, nhìn điếu thuốc lá cao cấp, tựa hồ hút một hơi cũng tiếc: “ Chính vì biết anh nói thật nên tôi không định đi.”
“ Vì sao?” Phó Quốc Sinh ngắn tũn mặt không hiểu, chẳng lẽ có thằng nào chịu nổi thứ cám dỗ đó:
Dư Tội nói thẳng:” Anh là thứ chả ra buồi gì, tôi chẳng biết anh kiếm tiền kiểu gì, nhưng công ty của anh làm sao tử tế được? Tôi làm một mình khoái hoạt tiêu diêu, mình làm thì mình chịu, giờ đi làm quân cho anh à, có khi chả biết vì sao mà chết, mơ đi.”
Lần này Phó Quốc sinh thực sự thất vọng:” Tôi thật tâm thật ý đấy, không có ý gì, chỉ mời cậu chơi thôi ... Chẳng lẽ còn lo tôi báo thú à?”
“ Muốn báo thù hả?” Dư Tội nhếch mép cười: “ Thế thì phải tìm được tôi đã.”
Xem ra người này tâm lý đề phòng rất cao, hai người họ lại khó mà thả ra cùng lúc, ở trong thành phố lớn thế này, e không có duyên gặp nhau nữa, huống hồ y chưa chắc đã ở lại Quảng Châu, trộm cướp thì đổi địa bàn là chuyện bình thường.
Phó Quốc Sinh đang suy tính thay đổi cách tiếp cận, không ngờ trong gian vang lên tiếng hô như cháy nhà của Thằng Nhóc.
Tập hợp!
Hai người mau chóng rời khoang hóng gió, rầm một cái cửa sắt mở ra, quản giáo quát một tiếng mà Dư Tội chờ đã lâu: “ 0022 dọn đồ đạc.”
Cạch, cừa phòng giam lạch xạch mở ra, trước tiên Hắc Tư ôm chặt Dư Tội một cái, sau đó là A Bặc làm động tác chúc phúc gì đó, lần lượt cán bộ trung tầng ra ôm Dư Tội, ai cũng biết thả người rồi, nếu bị bắt giữ hoặc là đi cải tạo sẽ không chỉ có một quản giáo mà phải có vũ cảnh đi kèm áp giải.
Người anh em Dư Nhị sắp ra rồi.
Thu hoạch ánh mắt hâm mộ của đám cặn bã, Dư Tội kích động tới gan ruột cứ cồn cáo hết cả, đồ đạc không có gì, cởi áo trên người ném cho người mới: “ Mặc vào, cướp của mày một lần, giờ hết nợ.”
Trong quần còn dấu điếu thuốc hút dở, ngậm vào mồm, chân còn đi đôi dép cho Thằng Nhóc, chớp mắt Dư Nhị chỉ còn lại mỗi cái quần, thời gian eo hẹp, Phó Quốc Sinh không ngờ ra nhanh thế, ngoáy vội vài chữ, nhét vào tay Dư Nhị: “ Địa chỉ, cất kỹ, ra ngoài quản giáo sẽ xoát người.”
Không ngờ Dư Tội vo viên ném đi, ôm Phó Quốc Sinh thì thầm bên tai: “ Lão Phó, biết anh có ý tốt, tôi cũng có ý tốt, chúng ta tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nhau.”
Nói rồi Dư Nhị mình trần chân đất mà uy phong hơn đại tướng quân rời đi, tên vong mệnh đó giây phút cuối cùng nở nụ cười sáng lạn chưa từng có.
Cửa đóng lại, không khí trong phòng trầm hẳn xuống, áo, dép, đồ riêng của Nhị ca vẫn còn đây mà người không thấy nữa rồi, ai cũng thương cảm, cả thằng Vân Nam cũng có chút nhớ.
Mỗi Phó Quốc Sinh là vẫn băn khoăn câu cuối cùng của "Dư Tiểu Nhị", nghe quai quái, hắn ngồi trên giường thở ngắn than dài.
Hắc Tử phổi bò thấy chướng mắt, lại chẳng phải sinh tử biệt ly, làm quái gì mà ủ ê làm người ta cũng mất tinh thần thao, quát tháo vài câu rồi ngồi xuống chỗ cũ mà mới: “ Lão Phó, thở dài cái gì, anh cũng sắp ra mà.”
“ Giang hồ hiểm ác vô đồng đạo, thật cô đơn.” Phó Quốc sinh thở dài.
Ngày hôm đó là ngày thứ 34 Dư Tội ở trong trại giam Bạch Vân, rời khỏi khu giam giữ, Dư Tội mình trần đứng ngay trước cảnh cổng sắt lớn đợi từ từ kéo ra, một chân bước ra khỏi cửa, cảm xúc dạt dào.
Mùa xuân ẩm thấp phương nam đã trôi qua, bầu trời chuyển sang màu xanh thăm thẳm, những cơn gió lồng lộng mang theo cái nóng hầm hập ngày hè. Dư Tội vốn không thích trời nóng lắm, nhưng lúc này y cảm giác mình thích tất cả mọi thứ trên thế giới này.
À không, cảm giác thế thôi, thực tế trên đời này thứ y thích thì ít mà ghét thì vô vàn.
Thử Tiêu đến đón cười thảm, sao lại là cười thảm, vì vừa cười liền bị Dư Tội xông vào chẳng nói chẳng rằng cho một đòn, sau đó y cướp lấy xe, phóng lên đường cao tốc tăng hết ga phóng ào ào, để gió mạnh lùa qua người, mang đi đi hết u uất.
Cuộc sống thế là lật qua một trang gian nan.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất