Dư Tội

Chương 027: Cố nhân tương tri. (3)

Chương 027: Cố nhân tương tri. (3)
“ Này, này, cao thủ săn trộm còn có tôi nữa đấy nhé.” Thử Tiêu không cam lòng để Dư Tội chiếm hết hào quang, nhảy ra cướp ống kính:
“ Ra chỗ khác, cậu là loại người qua đường, chưa tới lượt. Nào Dư Nhi, đây là đồng chí ở phân cục ba, tên Tôn Thiên Minh, đội trưởng phụ trách hình sự. Anh ấy tới đây vì có việc nhờ cậu giúp, chúng tôi đã trao đổi với đội trưởng của cậu rồi ... “ Lạc Gia Long giới thiệu một người trên ba mươi không mặc cảnh phục, đen nhẻm tầm thước nhưng rất rắn chắc, lúc này mới giật mình để ý thấy rất nhiều cảnh sát cấp cao trong phòng:” Oa, sao mà nhiều cấp trên thế, có nhiệm vụ à?”
Thử Tiêu chớp thời cơ bợp hắn một phát:” Mau chào đi, không biết lễ phép.”
“ Xin, lỗi, xin lỗi lãnh đạo.” Lạc Gia Long không rõ tình hình, vội vàng đứng nghiêm kính lễ:
“ Đừng nghe cậu ta nói linh tình, chúng tôi là người quen của Dư Tội, tới đây vì chuyện riêng, mọi người có việc cứ làm đi.” Lâm Vũ Tịnh giải thích:
Vị đội trưởng Tôn Thiên Minh tới từ phân đội ba chấn kinh, cũng vội vàng kính lễ, sau đó có chút câu nệ, lấy đĩa DVD đưa Lạc Gia Long, Lạc Gia Long cho vào máy tính trên bàn phát luôn.
Thì ra Bệnh viện ung bướu trong địa bàn của Phân cục 3 xảy ra vụ án ăn trộm, đang kỳ cục yêu cầu đả kích tội phạm trộm cắp, ấy mà Bệnh viện ung bướu lại là khu trộm cắp hoành hành, mỗi ngày có mười mấy vụ gia đình bệnh nhân mất trộm, gây ảnh hưởng hết sức ác liệt. Trên màn hình đang chiếu vụ xảy ra hai ngày trước.
Ở cửa sổ đóng viện phí, đám đông đang xếp hàng đột nhiên hỗn loạn, có bóng người nhỏ nhắn luồn lách đám đông chạy ra, người đuổi đằng sau vấp ngã, khóc lóc thảm thiết.
“ Bệnh viện đã đủ đen tối rồi, lại còn đi trộm tiền cứu mạng của bệnh nhân, bắt được chém chết nó.” Thử Tiêu phẫn nộ đấm bàn:
“ Phát lại lần nữa đi.” Dư Tội không phát biểu ý kiến, tay chống cằm ra hiệu:
Lạc Gia Long phát lại lần nữa, Tôn Thiên Minh như lòng có tâm sự, lo lắng trùng trùng, nói rất ít.
“ Đã khôi phục lại đặc trưng khuôn mặt chưa, chuyện này không khó.” Lâm Vũ Tịnh tinh thông thiết biệt kỹ thuật hình sự, tham gia bình luận:
“ Không dễ bắt đâu, thời buổi này bệnh viện còn loạn hơn cả chợ.” Lý Phương Viễn không lạc quan cho lắm:
Mã Bằng nhìn Dư Tội xem y có nhận ra không, nhiều năm làm đặc vụ, ánh mắt của hắn khác người, cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
“ Phát lại.” Dư Tội tay nắn cằm nói ngắn gọn:
Đoạn video chỉ có vài giây, trộm bỏ chạy, nạn nhân đuổi theo vấp ngã khóc lóc, là nam trung niên, khẳng định tiền viện phí bị mất, khóc rất thương tâm, Dư Tội như bị cảm nhiễm nhìn không chớp.
Tôn Thiên Minh đợi mãi không thấy Dư Tội có phản ứng, nhìn y với ánh mắt nghi ngờ, Thử Tiêu không nhịn được, đẩy vai Dư Tội, chuyện này chắc chắn rất quan trọng, nếu không đã chẳng vượt địa bàn cầu viện:” Thế nào rồi?”
Dư Tội như tỉnh lại, nhíu mày khó chịu: “Lạc Đà, anh ăn no rửng mỡ tới kiểm tra tôi à?”
Lạc Gia Long cười tự hào, tự hào thay người bạn của mình, giơ ngón tay cái lên:” Đúng là cao thủ có khác, bị cậu nhìn ra rồi.”
“ Chuyện gì thế?” Những người khác cũng xem mà chưa nhận ra, Cao Viên thắc mắc, không tới mức là trò đùa chứ:
Dư Tội nhạt nhẽo nói: “ Bọn họ đã căn cứ vào đặc trưng gương mặt bắt được tên ‘trộm’ kia, nhưng đem về mới biết không phải là trộm.”
Xung quanh "a" một tiếng, Tôn Thiên Minh thì thu lại thái độ dửng dưng nãy giờ, xem ra thắp hương đúng của Phật rồi, chủ động lên tiếng giải thích: “ Người này bị chúng tôi theo dõi và bắt được ở cổng bệnh viện, camera không có cảnh tiếp xúc với nạn nhân, chúng tôi bắt hắn, giờ thành trò hề rồi, hắn muốn tố cáo chúng tôi.”
“ Hắn không phải trộm, nếu tôi không nhầm, trừ kẻ bỏ chạy này, vây quanh nạn nhân đều là trộm hết.” Dư Tội nói một câu chấn kinh cả phòng:
“ Đúng rồi.” Mã Bằng vỗ tay, hắn nhận ra khác thường ngay từ đầu, nhưng người khác chưa hiểu:
Dư Tội kéo màn hình tới chỉ:” Mọi người nhìn đi, xếp hàng thì mặt hướng về cửa thu tiền chờ tới lượt, bốn người này đứng quanh nạn nhân, đều quay lưng về camera hai bên, trúng hợp thế à? Đây nữa, trộm chạy đi, người kia vấp ngã, nếu là người bình thường, chí ít tò mò quay lại xem xảy ra chuyện gì chứ, đúng không? Dân ta ưa náo nhiệt, đi đường thấy đám đông còn nhảy xuống xe vào hỏi han nữa là, vậy mà chuyện xảy ra trước mắt không thèm quay lại nhìn có phải vô lý không, trừ khi thừa biết là chuyện gì.”
“ A, hiểu rồi, thằng bỏ chạy là mồi nhử, chính là biện pháp đánh lạc hướng mà cậu hay nói, để kẻ ra tay thoát thân.” Thử Tiêu có chút kinh nghiệm:
“ Thông minh nhất là Thử Tiêu.” Dư Tội cười khen một câu:
Xung quanh đều nhìn Thử Tiêu cười, Thử Tiêu không ngốc mặt dày vênh lên: “Cứ cười đi, tôi đều coi là khen hết.”
“ Tránh sang bên, đừng cản trở người lớn làm việc.” Lạc Gia Long hưng phấn nói: “ Dư Nhi, nhất định phải giúp chúng tôi nhé.”
Tôn Thiên Minh cũng khách khí nhờ vả:” Anh Dư, chúng tôi trông cậy vào anh đấy.”
Cảnh sát thiên hạ là một nhà, huống hồ là bạn học nhờ, Dư Tội gật đầu:” Không vấn đề, nhưng có điều kiện.”
“ Điều kiện không phải vấn đề, phía bệnh viện đang chịu áp lực dư luận cực lớn, nhiều lần tới phân cục phản ánh, dù là kinh phí hay lực lượng, anh cứ đề xuất, chúng tôi sẽ hiệp trợ.” Tôn Thiên Minh không cần hỏi đã đảm bảo ngay, xem ra tình hình khẩn cấp lắm rồi:
“ Không phải chuyện đó ...” Dư Tôi xua tay:
Thử Tiêu và Dư Nhi tâm ý tương thông, chỉ mặt Lạc Gia Long:” Mà anh phải mời tất cả mọi người ở đây một bữa.”
Lạc Gia Long kinh hãi:” A, không thể nào, làm việc công mà cũng xẻo tôi à?”
Người cục chống ma túy cười lớn, lạ gì cái tính lừa nước đục thả câu của Thử Tiêu nữa. Tôn Thiên Minh vỗ ngực nói mình mời, Dư Tội từ chối: “ Anh mời không tính, chuyện này là để Lạc Đà nhớ, làm việc phải chủ động mời ăn trước, để Thử Tiêu nói ra, mất giá trị.”
“ Được, tôi nhận xẻo ... Nhưng cậu không bắt được thì sao?” Lạc Gia Long đặt điều kiện ngược lại:
“ Ăn vào rồi, còn mong bọn tôi nôn ra chắc.” Thử Tiêu khoác vai Dư Tội giọng trâng tráo làm Lạc Gia Long tức hộc máu, xem giờ gọi:” Nhị Đông, Nhị Đông, về mau có người mời đi ăn tiệc, gọi cả Lai Văn nữa.”
“ Này này, cậu quá đáng vừa thôi nhé, còn kéo đàn kéo lũ tới à?” Lạc Gia Long giật di động, sợ thằng này gọi hết họ hàng tới thì chết mình:
“ Đừng dài mặt ra thế, nơi này có đóa hoa cảnh sát, lát thêm em gái phóng viên ... Anh coi như là mời mỹ nữ ăn cơm, chúng tôi ăn ké là được.”
Lạc Gia Long bị sự vô sỉ của Thử Tiêu đánh bại, ai ngờ tới khi gọi cả bàn cơm lớn, Tế muội tử cũng tới luôn. Trong bữa cơm, Lâm Vũ Tịnh kéo Lai Văn, Tế muội tử ngồi cạnh nhau, Dư Tội có cảm giác cô có gì đó muốn nói, y rất kỳ vọng, chị ấy muốn nói gì đây, nhưng mà nói gì thì cũng không có cơ hội, người quá đông.
Bữa cơm này làm Lạc Gia Long chảy máu dạ dày, đi đứt nửa tháng lương, nhưng mà hiệu quả thì … buổi chiều Lý Nhị Đông và Thử Tiêu vác hai cái bụng tròn ợ hơi rượu liên tục xuất hiện ở bệnh viện, đi loanh quanh, chắc no quá rồi. Dư Tội thì không thấy đâu, mà hai thằng ăn theo đi một lúc kiếm chỗ bệ đá mát ngồi, làm Lạc Gia Long hoài nghi nửa tháng lương của mình phải chăng đem nuôi lợn rồi không.
....
May mình không có mấy thằng bạn kiểu này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất