Chương 026: Cố nhân tương tri. (2)
Dư Tội nói thong thả, thi thoảng dừng lại cho đồng nghiệp kịp tiêu hóa, biết bọn họ đều đang nhìn mình với ánh mắt tôn trọng, không ngờ kiến thức trộm gà bắt chó của mình lại một ngày đường hoàng sử dụng như vậy, lại còn được mọi người thừa nhận, y rất thích loại bận rộn có ý nghĩa này.
Công tác không quan trọng, nhưng cảm giác thành tựu rất quan trọng, làm Dư Tội thấy mình tốn công sức không uổng phí.
“ Thằng nhóc này chững chạc như vậy từ bao giờ?” Lý Phương Viên đứng ngoài nghe Dư Tội giảng giải mà ngạc nhiên không thôi:” Ấn tượng lớn nhất của tôi là mỗi lần cậu ấy đập bàn trừng mắt với tổ trưởng Đỗ cơ mà .... A, thủ đoạn theo dõi kia học trộm của chúng ta.”
“ Này có nhầm không đấy, các anh theo dõi bị người ta phát hiện, ai học ai.” Lâm Vũ Tịnh đả kích, cô có cảm giác lạ, vừa rồi Dư Tội tránh ánh mắt của mình thì phải:
Đây là chuyện mất mặt của họ, Cao Viễn làu bàu:” Lâm muội muội, vì sao lại đề cao địch, diệt uy phong bên mình thế?”
“ Đúng là rất uy phong.” Tuy vẫn xem thường sự lựa chọn của Dư Tội, coi đó thực sự lãng phí tài hoa, nhưng Lâm Vũ Tịnh lúc này nhìn Dư Tội điềm đạm ung dung giảng giải, cô có chút tán thưởng:
Chú nhóc trong lúc vô tình đã trưởng thành rồi, có vị nam nhân rồi.
Hồi lâu chợt nhận ra mấy nam đồng nghiệp nhìn mình chằm chằm, Lâm Vũ Tịnh chẳng đỏ mặt, đanh đá hừ một tiếng:” Nhìn cái gì mà nhìn, không phục thì đi bắt bọn trộm về xem.”
Đám nam cảnh sát nhún vai, đúng là nữ nhi hướng ngoại mà, chưa gì đã ăn trong rào ngoài, bọn họ đều biết hai người này có chút tình cảm với nhau. Mã Bằng cười thầm, bằng ánh mắt của người từng trải, hắn nhận ra, tin đồn giữa Lâm Vũ Tịnh và Dư Tội cơ bản là sự thật, cơn say nắng mà hắn nhận ra khi ở Quảng Châu đã dần chuyển thành tình cảm rồi.
Cái thằng nhóc đó chỉ cần đẹp trai hơn một chút e sẽ là cao thủ tình trường.
“ Ái dà, ái dà, để mọi người chờ lâu ... Xin lỗi, xin lỗi.” Buổi học tập kết thúc, Cẩu Vĩnh Cường chạy bước ngắn tới, đối diện với toàn bộ là cảnh sát cấp cao của cục chống ma túy, thái độ có chút khúm núm rất mất giá:
Trong phòng hội nghị, mấy đồng nghiệp nhận tài liệu, bắt tay với Dư Tội, khen không ngớt miệng, còn muốn Dư Tội tới đội của họ giảng bài. Bọn họ ít khi tham gia buổi giao lưu học tập chất lượng thế này, kinh nghiệm thật, thiết thực, không chỉ là thao thao bất tuyệt nói lời chung chung buồn ngủ.
Đến khi khách khứa đi hết rồi, sắc mặt Dư Tội thay đổi hẳn, cả vẻ mặt lười biếng vô lại lộ ra, vừa nới cúc cổ áo vừa cởi cảnh phục, trời nóng mà còn bắt y đóng bộ, làu bàu trách móc:” Đội trưởng, sau này chuyện như thế anh giảng là được, tài liệu tôi nhờ Lai Văn soạn rồi đấy, anh cứ đọc là xong, đừng chiếm dụng thời gian của tôi chứ, với lại nhiều thứ là anh dạy tôi mà.”
“ Tôi muốn dạy cũng chẳng ai nghe.” Lưu Tinh Tinh buồn bực nói, quan hệ hai người có chút khó xử, nói về công lao thì hắn không ít, lại còn là đội trưởng, bình đạm bao năm mới có cơ hội nở mày nở mặt này, cuối cùng hào quang lại phải nhường cho Dư Tội, có hơi mất cân bằng tâm lý:
Dư Tội vẫn bực bội nói:” Kệ, nói trước, anh đi mà tới đội họ giảng bài, tôi không đi đâu.”
“ Không được, đây là chuyện kiếm vinh dự cho toàn đội, cái gì có thể nhường, chứ vinh dự tuyệt đối không.” Lưu Tinh Tinh gạt bỏ lòng riêng, vì lúc này chỉ Dư Tội mới mang về hào quang cho cả đội:
Phó đội Cẩu dẫn đoàn người đi vào, nhìn cảnh hàm một cái, Lưu Tinh Tinh hết hồn, đến cô gái trẻ xinh đẹp kia mà cũng có cấp bậc cao hơn hắn:” Chà chà chà, sao kinh động tới cả cục chống ma túy thế này? Các vị không tới nhầm chỗ chứ?”
“ Không nhầm, chúng tôi là chiến hữu cũ của cậu ấy, tôi là Lâm Vũ Tịnh, các anh ấy là Cao Viễn, Mã Bằng, Lý Phương Viễn ...” Lâm Vũ Tịnh lần lượt giới thiệu từng người:
Đội trưởng Lưu bắt tay từng người, nghe nói họ thuận đường tới thăm Dư Tội mà chấn kinh, thằng nhãi này quả nhiên có lai lịch không tầm thường mà, vội an bài Dư Tội chiêu đãi khách.
Chiêu đãi thế nào, nơi này Dư Tội chẳng có phòng làm việc riêng, dùng luôn cái phòng hội nghị cũ kỹ, chia mỗi người một chai nước khoáng, hơi nghi ngờ mục đích tới đây của những người này, cảnh giác chặn trước:” Nói trước, tôi chỉ bắt trộm vặt, không bắt buôn ma túy, chuyện riêng thì hoan nghênh, chuyện công miễn bàn.”
“ Cậu đắc ý quá nhỉ? Dám lên mặt với bọn tôi.” Mã Bằng đấm vai Dư Tội, đấm không nhẹ:
“ Người anh em, chúng tôi nghe nói cậu bị tụt lại phía sau, định tới an ủi, mời cậu bữa cơm, nhưng mà thấy cảnh vừa rồi xem ra phải ngược lại đấy.” Cao Viễn cổ động:
“ Đúng, xẻo một bữa.” Lâm Vũ Tịnh tủm tỉm cười hưởng ứng:
“ Vậy xin các vị tiền bối nhẹ tay dùm, cái đơn vị này không giống chỗ buôn lậu, chẳng có mầu mỡ gì cả, toàn là cảnh sát nghèo thôi.” Dư Tội làm vẻ mặt tội nghiệp chắp tay:
Mọi người cười vui vẻ, ngồi xúm quanh Dư Tội, mỗi người hỏi một câu, đơn vị này không phải là cảnh sát chuyên nghiệp, thuần túy là đội trị an, trong mắt họ không hơn dân phòng hay thành quản là mấy, ai mà ngờ ở đơn vị bỏ rơi lại có người vươn lên được, còn chói sáng như thế.
Mã Bằng cố ý hỏi: “ Dư Nhị, có phải thằng nhãi cậu ăn nói không giữ mồm bị xử trưởng Hứa ném tới đây chứ?”
“ Vớ vẩn, công việc này là do tôi chủ động yêu cầu, không chỉ tôi mà còn có Thử Tiêu. “ Dư Tội thấy mọi người nhìn mình quai quái, nói thêm: “ Này, đừng có coi thường nhé, tôi bắt trộm còn có ý nghĩa hơn mọi người bắt bọn buôn ma túy, vì tôi trực tiếp bảo vệ lợi ích của quần chúng, giữ gìn hình tượng của cảnh sát.”
Cao Viễn chỉ mặt Dư Tội: “ Vũ Tịnh, nhìn thằng nhóc đắc ý chưa, trưa nay xẻo cậu ta, cô đừng có mà nương tay đấy.”
“ Đồng ý, Mã Bằng, anh thế nào?” Lâm Vũ Tịnh mím môi cười:
- Hưởng ứng, nói tóm lại là không no say không đi.
“ Xì, giờ các đơn vị muốn mời tôi cả đống, tôi nể mặt mọi người lắm đấy nhé ... Để tôi gọi thêm Thử Tiêu, còn cả Nhị Đông nữa, mọi người cũng biết ...” Dư Tội thi thoảng liếc nhanh qua Lâm Vũ Tịnh, phát hiện cô nhìn mình, cố tình quay đầu sang bên không để ý:
Trẻ con! Lâm Vũ Tịnh cười thầm trong lòng, vốn còn giận thằng nhóc này không liên lạc với mình, nhưng mà nhìn thái độ này có vẻ mình còn là người bị giận.
Thật là, lúc nãy còn khen cậu ta trưởng thành, thế nhưng chính hành vi trẻ con của Dư Tội khơi lại cảm xúc mà cô quên từ lâu, như có viên đá ném xuống trái tim bình lặng tạo nên đợt sóng lăn tăn không ngừng lan đi.
Chỉ là mình hơn cậu ấy những sáu tuổi.
Lâm Vũ Tịnh không kịp nghĩ vì ngoài cửa có tiếng người oang oang, cái đám anh em cứ dính dáng tới ăn uống là mũi thính hơn chó:” Dư Nhi, Dư Nhi ... Có Lạc Đà mộ danh tới bái kiến, Chị ngực bự có phải đã đi rồi không? Mẹ nó, thằng keo kiệt, phải giữ chị ấy lại ăn một bữa chứ ... Á, mọi người đều ở đây à ... Hề hề, lại đây Lạc Đà.”
Lạc Gia Long nhìn thấy Dư Tội ra đón thì đấm liền vài phát: “ Giỏi lắm, muốn gặp đội chống trộm Ổ Thành còn phải hẹn trước, không ngờ cao thủ săn trộm lại là cậu, rốt cuộc chuyện này là sao, tôi phải đi một vòng lớn, thông qua phân cục ba liên hệ mới biết là cậu, mấy đứa kia mà biết đảm bảo lác mắt luôn.”