Chương 028: Gặp lại cấp trên. (3)
Những lời nhận xét của Hừa Bình Thu làm lòng Dư Tội trầm xuống, trên di động là mấy thằng đập cửa xe trộm đồ, tên trộm ở sân bay, cùng ảnh đàm phán với ông chủ hiệu sửa xe, cứ tưởng qua mặt được bọn họ, thì ra toàn bộ nằm trong sự khống chế của ông ta.
Tất cả những chuyện đó đủ đưa y vào trại giam, nhưng y vào trại giam lại chẳng phải vì những chuyện đó, khiến y có cảm giác kỳ quái, vui mừng mang theo phẫn nộ vì vượt ngoài quy tắc, cảm giác ấy khiến y cười khẩy, rất giống điệu cười đắc ý.
“ Tốt lắm, tôi thích người có năng lực chịu đựng tinh thần cường hãn như cậu, đi thẳng vào chủ đề, tôi chính thức hỏi cậu, có muốn tiếp nhận sự chỉ huy trực tiếp của sở hình sự tỉnh, thành một đặc vụ trong biên chế không?” Hứa Bình Thu thu lại di động đi thẳng vào vấn đề, mỗi lần tuyển dụng đặc vụ, ông ta đều gặp lực cản như thế, người bình thường rất khó tiếp nhận công việc này:
Dư Tội lấy hộp thuốc, lấy một điếu, tách, không ngờ là Hứa Bình Thu châm lửa cho y, nghiêng đầu hít sâu một hơi, khói thuốc mông lung làm mờ hai mắt y.
Cho dù đã đoán ra được mệnh đề này, Dư Tội không thể đưa ra quyết định, vào nhà giam một chuyến làm đảo lộn thế giới quan của y. Y thậm chí đã có kích động buông thả hết tất cả, muốn cho mồi lửa thiêu cháy mọi thứ đề báo thù, nhưng như thế tức là cũng hủy diệt cả cha mình. Cái lão gian thương mỗi ngày đi cãi nhau đấu khấu với nữ nhân chỉ vì vài đồng bạc lẻ để mong sau này con mình không phải đi bán hoa quả.
Đó là thứ níu tay y không đấm vỡ bộ mặt đểu giả của Hứa Bình Thu.
Nhưng nhận hay không?
Bất kể lựa chọn nào, Dư Tội cũng thấy mình sẽ hối hận.
Căn phòng yên tĩnh tới chỉ còn hơi thở của hai người, Dư Tội không đồng ý cũng không từ chối, cứ thế dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Bình Thu, như muốn nhìn thấu ông ta.
“ Thẳng thắn mà nói, cảnh sát và tội phạm ở nhiều tầng cấp không có ranh giới nghiêm ngặt, đôi khi so gan dạ và tàn nhẫn, đôi khi đấu trí, dùng âm mưu quỷ kế. Nhìn từ góc độ đạo đức, chúng ta cũng chịu nhiều khiển trách bằng với tội phạm.” Hứa Bình Thu thản nhiên nói: “ Cho nên rất nhiều đồng nghiệp mặc cảnh phục lâu năm cũng hoang mang như cậu, chúng ta đứng ở lằn ranh đen và trắng, bờ vực của đúng sai, băn khoăn giữa nhân tính và hợp pháp, không ai có thể làm rõ được giới hạn đâu, nên ở loại chuyện này, không cần tốn công suy nghĩ làm gì.”
Chỉ có thẳng thắn mới có được đồng cảm, Hứa Bình Thu hiểu ra phương thức nói chuyên với Dư Tội.
“ Nhưng cậu phải hiểu rõ một đạo lý, tội phạm có nhân tính tới mấy thì cũng làm mọi thứ vì bản thân, tối đa vì đoàn thể nhỏ, gây rối loạn trật tự, còn cảnh sát vô nhân tính thì đa phần làm việc vì sự tồn tại của thể chế và quy tắc. Thể chế tốt hay xấu tôi không có quyền bình luận, nhưng đảm bảo đại đa số mọi người phải làm việc trong quy tắc là trách nhiệm mà cảnh sát phải gánh vác.”
Cho dù ông ta dùng cách giải thích thông tục nhất, Dư Tội vẫn không có phản ứng, ánh mắt vẫn xa xăm không rõ nhìn tới phương trời nào.
“ Không cần phí tâm tư nghĩ vấn đề đúng sai nữa, dù sao đó là chuyện chúng ta không thao túng được, vậy nghĩ về bản thân đi. Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là thành cảnh ti cấp ba, nhận chỉ huy trực tiếp của sở công an tỉnh, vấn đề đãi ngộ không phải lo, chắc chắn tốt hơn đại đa số cảnh sát. Lựa chọn thứ hai, về nguyên quán, cho dù là tôi xóa hết lý lịch của cậu ở Quảng Châu, cậu nghĩ với biểu hiện trước kia của cậu, công an địa phương có tiếp nhận học viên như cậu không? Dù có, cậu nghĩ cha cậu phải bỏ bao nhiêu tiền nữa để lo một chỗ làm tốt cho cậu?”
Dư Tội từ từ quay đầu liếc Hứa Bình Thu, lão già này lại giở trò uy hiếp rẻ rách ra rồi, nói hay lắm, nhưng rõ ràng ép người ta đi theo đường mình lựa chọn, mà y có một loại tâm lý nổi loạn, cho nên trầm mặc xem ông ta biểu diễn.
“ Cậu có định lựa chọn không, cứ tốn thế gian thế này à?” Hứa Bình Thu có chút mất kiên nhẫn:
“ Bắt được rồi.” Dư Tội đang lười biếng dựa vào ghế hút thuốc tỏ vẻ bất cần đời ngồi, trong tích tắc ngồi thẳng lên, tựa thợ sắt phát hiện con mồi, chỉ mặt Hứa Bình Thu: “ Có phải ông đang lo, nếu tôi trì hoãn, ông sẽ thua trắng bàn, và nếu tôi chấp nhận không làm gì, ông cũng sẽ ông về một đống thất vọng. Ha ha ha, tôi nhận ra rồi, cuộc chơi không chỉ nằm trong tay ông.”
Á à, cái thằng nhãi này, Hứa Bình Thu không ngờ chỉ một thoáng để lộ sự sốt ruột liền bị Dư Tội phát hiện, cái thái độ cặn bã đó làm ông ta hận không thể tát cho y vài cái, nhưng ông ta nhịn, làm ra vẻ thản nhiên: “ Đừng đánh giá bản thân quá cao, trong tay tôi có ngàn vạn hình cảnh, không thiếu người dùng.”
“ Ồ! Vậy cơ à, tôi đợi xem sao, ông có nhiều người như thế thì tôi chẳng cần lựa chọn nữa rồi, không phải xong rồi sao, ông kiếm người khác mà làm đi, hai ta khỏi phải nhìn mặt nhau, thế chẳng phải mọi người đều vui vẻ à?” Dư Tội nói xong câu này nhìn thấy ngót áp út của ông ta giật giật vài cái, lộ rõ sự lo lắng của vị xử trưởng này, rít một hơi thuốc cũng là hít vào khoái cảm báo thú:
Tốn bao nhiêu công sức an bài như thế, cuối cùng đổ vỡ vào giây phút cuối cùng, chắc càng đau khổ hơn là bị ngồi nhà giam cả tháng.
Hứa Bình Thu gặp khó, cực khó, suy đoán ý nghĩ chân thực của người này khó hơn bất kỳ người nào trước đó, không còn cách nào, nhà tù là cái trường học phải đóng học phí rất cao, xem ra y học được rất nhiều.
Lấy phương thức nào để đối diện với người này là cả vấn đề, ngay cả sự thẳng thắn của ông ta cũng không thu được tác dụng mong muốn, đằng sau tính cách gian xảo, sau cả tâm lý nổi loạn và sự phẫn hận với cuộc đời, hình như vẫn còn thứ gì đó mà ông ta chưa nắm bắt được.
Nếu Hứa Bình Thu gặp Phó Quốc Sinh, có lẽ tìm được câu trả lời.
Nhưng ông ta có biện pháp của riêng mình, kinh nghiệm sống, sự từng trải của Hứa Bình Thu là thứ Dư Tội không có, ông ta mau chóng ổn định tâm tình, vỗ cái va ly: “ Đổi cách khác, chúng ta đánh cược đi.”
“ Đánh cược?” Dư Tội chau mày, lão già có trò gì đây:
“ Đánh cược thứ bên trong va ly này, tôi cược rằng cậu không biết được dụng ý chân chính của lần an bài này, tôi tin cậu đã đoán ra mục tiêu muốn đối phó, nhưng tôi cược cậu sai.” Hứa Bình Thu giọng điệu xem thường: “ Cậu tưởng mình biết hiết, nhưng cậu chỉ là thằng nhóc đánh giá bản thân quá cao giống bao người trẻ tuổi khác thôi, cậu còn non lắm, cậu chưa tới cái tuổi hiểu được cuộc đời này đâu.”
Dư Tội bị kích thích tức thì, cười ha hả: “ Xử trưởng Hứa, ông quá khinh người rồi, nếu tôi không đoán ra dụng ý của ông, nói không chừng tôi đã tiếp nhận mệnh lệnh.”
“ Thế à, mạnh miệng quá đấy, chuyện này sở công an hai tỉnh không quá 4 người biết, còn biết kế hoạch chi tiết, tính cả tôi chỉ có hai người thôi.” Giọng nói Hứa Bình Thu nhanh hơn bình thường:
“ Chẳng qua là tiếp cận nghi phạm trong phòng giam, kiếm cơ hội để gây dựng quan hệ, vài người, ngày ngày ăn ỉa một chỗ, quanh đi quẩn lại chỉ chừng đó người thôi, lừa được ai.” Dư Tội cười khẩy:
“ Được, cậu đoán là ai, nếu đoán đúng, tôi cam tâm nhận thua, đem thứ trang bị giá trị không nhỏ này tặng cậu, cậu tự tiện thoải mái lựa chọn đi ở. Nếu cậu không đoán ra thì phải nghe tôi an bài.” Hứa Bình Thu đưa mặt tới, bộ dạng lừa người không đền mạng: