Chương 027: Gặp lại cấp trên. (2)
“ Chính là ....” Thử Tiêu vừa nói tới đó thì di động reo làm hắn giật bắn mình, rất ăn hại rối rít nhận máy, vâng vâng dạ dạ vài tiếng, nhìn Dư Tội như trút được gánh nặng: “ Không cần hỏi nữa, tôi dẫn cậu đi.”
“ Anh dẫn tôi đi?” Dư Tội cười khẩy khinh bỉ, hiển nhiên không coi hắn có đủ sức nặng:
“ Dư Nhị, cậu vào trại giam chứ không phải tới tổng bộ hình cảnh, chúng ta đừng thế được không? Mẹ nó, sớm biết được cảnh ti cấp ba thì tôi cũng đi, tôi còn ấm ức hơn cậu, đi đâu cũng bị người ta chửi mắng như con cháu vậy ...”
Thử Tiêu hơi giận, mặc quần áo, hầm hầm rời nhà chiêu đãi vũ cảnh đã ở một tuần.
Đựa điểm gặp mặt ở tòa nhà Than Đá, tòa nhà này do sở than đá tỉnh Sơn Bắc đầu tư kiến thiết, giao dịch bạc tỷ đều diễn ra ở đây. Dư Tội sớm nghe rồi, tòa nhà này xây dựng đã lâu, khi vào thấy ngay được phong cách trang trí của thế kỷ trước, mọi thứ đã lỗi thời. Từ trang trí, lối đi, vách tường, đều đã cũ kỹ, nhưng vẫn được bảo dưỡng rất tốt, toát ra một cái vẻ xa xỉ mà không phô trương, Dư Tội nghĩ, chọn chỗ này rất hợp lý, vừa kín đáo, dễ trà trộn với nhân viên chính phủ, lại tiết kiệm được kinh phí.
Nơi tụ hội ở tầng trên cùng, toàn bộ lối đi lên đó bị phong bế, bên ngoài treo tấm biển Ban nghiên cứu kiểm nghiệm than đá, canh gác rất nghiêm, ở cửa có hai người ngồi xem báo chí, Dư Tội nhìn một cái là biết cảnh sát thường phục.
Rất đơn giản, đó là báo quảng cáo, trừ kẻ thất nghiệp đói mờ mắt, ai lại đi xem thứ báo đó chăm chú như vậy.
Không ai ngăn cản, Thử Tiêu đi trước dẫn đường, gõ cửa phòng 1706, bên trong đáp lời, hắn xoay nắm đấm cửa, rất tự giác làm động tác mời, tươi cười mới vị cảnh ti cấp ba.
Dư Tội sải bước đi vào, Thử Tiêu ở sau đóng cửa lại, theo yêu cầu mệnh lệnh, đứng nghiêm canh giác, kỳ thực lòng đang chửi bới, vì sao chuyện tốt không tới lượt mình, tới lượt chỉ có đi cùng, truyền lời, giờ thêm gác cửa.
Toàn thân cảnh phục chỉnh chu, Hứa Bình Thu vẫn khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn khắc khổ, ngồi sau bàn gỗ lim sáng bóng, bên trên đặt cái valy màu bạc tinh xảo, tay ông ta gõ lên đó một cách có tiết tấu, mày hơi nhướng lên quan sát Dư Tội bước vào tích tắc đã che dấu đi mọi hoạt động tâm lý thể hiện ra mặt, khuôn mặt đó như tượng sáp, vô cảm: “ Ngồi đi, sao lại yên tĩnh như thế, tôi tưởng cậu phải có phản ứng kịch liệt lắm.”
Nơi này trang trí như cái công ty vỏ bọc, trừ bàn và ghế ra thì chẳng có chút trang trí nào khác, bốn mặt trường trống không, Dư Tội chẳng nói gì, kỳ thực ở trong nhà giam, y đã vẽ lên vô số kế hoạch khi gặp nhau.
Trước tiên là bất thình lình cho ông ta một cước vào hạ bộ, bồi thêm vài cú đá, đấm vỡ bộ mặt giả dối của ông ta, sau đó dẫm lên ngực nhổ nước bọt vào mặt bỏ đi.
Nhưng kết cục là gì? Thỏa mãn nhất thời hậu họa vô cùng, bao nhiêu chuyện y chịu đựng trước đó sẽ thành vô nghĩa, vì thế mà y im lặng, vì nếu nói, sợ để lộ ra ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân.
“ Hoan nghênh trở về.” Hứa Bình Thu khách khí nói, lấy thuốc lá ra, nói thế nào thì nói, ông ta cũng khó mở miệng, chỉ là quên mất mình đã quyết tâm cai thuốc, lục túi không có, ai dè Dư Tội lấy thuốc lá ra, tự châm tự hút, còn chẳng thèm đưa cho Hứa Bình Thu, múi khói thuốc khiến ông ta bất giác chảy nước bọt: “ Trông sành điệu lắm, thôi tôi không khuyên cậu cai thuốc nữa.”
Không đáp, Dư Tội từ từ nhả thuốc ra, mắt nhìn không chớp, như đang đánh giá đối thủ sinh tử.
Thái độ này làm Hứa Bình Thu gạt bỏ hết những lời chuẩn bị nói, quyết định tùy cơ ứng biến, bất cẩn một chút có khi ăn một đấm vào mặt, khi đó khó coi lắm, hai bên cũng khó xuống nước: “ Tôi biết cậu có oán hận trong lòng, nếu tôi có cách nào giúp cậu phát tiết hết, tôi không tiếc mọi thứ để làm. Cậu đã chứng kiến rất nhiều chuyện tệ hại, sẽ sinh ra vô số hoài nghi, thành kiến, cho dù là chiến sĩ kiên định nhất cũng dao động. Có thể nói cho tôi biết cái nhìn của cậu về cảnh sát và tội phạm thế nào không?”
“ Một thứ chính nghĩa giả dối, một thứ tội ác trần trụi.” Dư Tội hồi tưởng lại đãi ngộ của mình ở trong tay cảnh sát cùng phạm nhân, dập thuốc đi, lòng chợt bình tĩnh lạ thường: “ Tôi tán thưởng cái sau hơn.”
Hai hàm răng Hứa Bình Thu khẽ va vào nhau một cái, tác dụng phụ mà ông ta lo lắng nhất đã tới, từng có chuyện con tin bị bắt cóc cùng tội phạm đối phó với cảnh sát, cuối cùng thành đồng phạm, hiệu ứng đồng hóa ấy vượt qua ước thúc niềm tin và chức trách. Ông ta cẩn thận châm chước nói: “ Rất tốt, cậu nghĩ thế chí ít như thế tôi đỡ áy náy.”
“ Thế à, tôi chẳng nhìn ra ông có chút áy náy nào.” Dư Tội chế nhạo:
Hứa Bình Thu thong thả cầm di động lên mân mê trong tay, như nói chuyện không liên quan: “ Giờ tôi có thể lộ đề cho cậu, cái gọi là tuyển chọn tinh anh là chọn người có thể trà trộn vào giới tội phạm, tôi không dùng cảnh sát tại chức, vì trên người họ có mùi thể chế, không qua được mắt những kẻ đó. Tôi cũng không muốn dùng những cảnh sát thực địa ẩn mình ngoài tỉnh, vì trên người họ có quá nhiều chuyện, không đơn thuần nữa ...”
“ Nên ông dùng một người lý lịch thanh bạch, bồi dưỡng thành thứ cặn bã?” Dư Tội cắt ngang:
“ Thẳng thắn mà nói, tôi không bồi dưỡng cậu, thiên phú của cậu quá ưu tú, cậu chưa nhận ra sao?” Hứa Bình Thu nói một câu không rõ khen hay chê:
Dư Tội hơi nheo mắt, không có bẩn kỳ phản ứng nào.
“ Gia đình đơn thân, từ bé thiếu thốn tình cảm của mẹ, cha không biết cách nuôi con, cho nên tính cách của cậu có phần bạo ngược. Chúng tôi đã hỏi chuyện giáo viên tiểu học của cậu, mới tiểu học thôi mà cậu vì đánh nhau mà hai lần chuyển trường, lên sơ trung thì chuyển trường ba lần, trong đó một lần vì thu tiền bảo kê bạn học. Cao trung à, không có gì nữa, nhưng tôi tin vì khi đó cậu đã học được cách che giấu tội lỗi của bản thân rồi, cậu trưởng thành hơn hẳn đứa bé khác ... Tôi xem bảng thành tích học tập của cậu, rất tệ, năm xưa vào được trường cảnh sát hẳn cha cậu phải tốn không ít tiền nhỉ? Tình huống như cậu mà có thể vào trường cảnh sát, chứng tỏ hệ thống giáo dục bây giờ có vấn đề.” Hứa Bình Thu liên tục bóc vết thương cũ của Dư Tội ra, tựa hồ muốn y không còn mặt mũi nào đối diện với bản thân, chứng minh Dư Tội vốn là thứ cặn bã rồi:
Dư Tội cười, y không rõ vì sao mình cười, nhưng mà lại cứ cười, cảm giác nghe được chuyện cười hay nhất thiên hạ.
“ Cậu sống ở trường cảnh sát không tệ, uống rượu, đánh bạc, đánh nhau, chẳng những tự chơi, còn lôi kéo thêm được một đám bạn hư hỏng theo. Về phần vì sao cậu qua được các kỳ thi thì tôi không hứng thú, chắc là tốn không ít tâm tư. “ Hứa Bình Thu vắt tắt chuyện xấu của Dư Tội, sao ra đào tận gốc rồi, di động của ông ta đã lấy ra được thứ mình cần, bật lên để trước mặt Dư Tội: “ Sở dĩ tôi đưa các cậu tới thành phố xa lạ này, huấn luyện sinh tồn là để tìm một người dám coi thường mọi quy tắc, sự thực chứng minh tôi không sai, đại đa số các cậu đều dám, làm tốt nhất là cậu, vì cậu không coi bất kỳ một quy tắc nào ra gì, ở cậu không hề có chướng ngại về đúng sai.”