Dư Tội

Chương 031: Điêu tặc lộ diện. (2)

Chương 031: Điêu tặc lộ diện. (2)
Ngõ cũ sâu hun hút không biết có từ thời nào, sàn lát gạch đã dập nát gần hết, tường thành thiên hạ của rêu xanh, nhà chỗ thì mái cong kiểu cổ, chỗ thì lắp cửa kính, cũ mới lẫn lộn, chẳng có ý cảnh cổ kính, chỉ thấy lộn xộn, đâm ra chẳng còn giá trị khai thác du lịch. Người sống ở đây không nhiều, đa phần cho bệnh nhân thuê trọ.
“ Sao thế?” Lý Nhị Đông thấy Dư Tội đột ngột dừng lại phanh gấp hỏi:
Dư Tội ngẩng đầu lên trời, lỗ mũi phập phồng một lúc sau đó mặt nở nụ cười rạng rỡ như Tết đến sớm:” Trở trời rồi, tối nay thế nào cũng có gió lạnh.”
“ Vãi, chó nó cũng không thính bằng cậu.” Lý Nhị Đông bật cười, đám anh em ai cũng biết Dư Tội rất thích trời lạnh, không ngờ giờ tiến hóa đến mức ngửi được cả không khí lạnh sắp về thì thần kỳ quá rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây tầng tầng lớp lớp che bớt đi phần nào cái nắng gắt, cái thời tiết quái quỷ này kết thúc thì ai cũng mừng, nhưng giờ không phải lúc để ý, tiếp tục hùng hục chạy, chỗ này chật hẹp bị tóm được chỉ có chết:
“ Lên.” Chạy một quãng không xa bị một bức tường khá cao chắn lối, Dư Tội hạ người xuống, Lý Nhị Đông dẫm lên người y leo lên tường, sau đó kéo Dư Tội lên theo, phối hợp vô cùng thuần thục.
Lên tường rồi không đi mà lặng lẽ nằm xuống, quả nhiên đây là một nhóm trộm có tổ chức nghiêm ngặt, hành động thần tốc, xuất hiện một tên tóc dài lúc nãy không có mặt ở hiện trường, đuổi tới gặp ngõ cụt, không thấy người đâu nữa đang hoang mang ngó nghiêng xung quanh …
“ Này, tìm tôi đấy à?” Dư Tội nhô đầu lên hỏi rất vô tư:
“ Ở đây, chúng ở đây ...” Thằng tóc dài hơi giật mình, hắn phản ứng cũng nhanh, tức thì vẫy tay gọi, chợt thấy bóng đen bay tới vội nhảy tránh:
Choang!
Là một viên ngói cũ, chạm đất vỡ tan nát, thằng tóc dài thấy viên ngói nữa ném tới, lần này tránh không kịp nữa, trúng người, đau đớn ngã uỵch xuống, không kêu nổi tiếng nào, khi đồng bọn tới chỉ nhìn thấy người trên tường đã biến mất.
“ Bên kia tường, chúng ở bên kia.”
“ Có hai thằng thôi, đánh chết mẹ chúng nó đi, không cho chúng thoát.”
Bị người ta trêu đùa rồi, bọn trộm đỡ thằng tóc dài lên, vừa hỏi xong nguyên cớ, tiếng chửi bới tiếng hô hào gọi nhau vang lên không dứt, tiếng bước chân, không rõ là đối phương có bao nhiêu người. Lý Nhị Đông có chút thấp thỏm, cắm đầu cắm cổ chạy, lòng chửi bới Dư Tội luôn mồm.
Hai người cũng không khác gì trộm, người cúi thấp, men theo mép tường mà chạy, nhìn thấy mặt đường ngay trước mắt thì có người quát:” Chúng nó ở đây.”
Ngay lối ra luôn mắt đã nhìn thấy cả xe cộ qua lại ngoài đường, bọn trộm này lập chốt chặn đường còn thông minh hơn cảnh sát, đoán chừng mọi lối ra đã bị chặn hết, bên kia hô một cái là có người chạy tới giúp, đã thế phía sau có người cầm gậy truy đuổi.
Đồng nghiệp cạnh tranh, đúng là không khách khí gì hết.
Dư Tội hất đầu, Lý Nhị Đông hiểu ngay, chớp mắt tăng tốc định xông qua chốt chặn, bên kia có hai người, một trong số đó xuất hiện ở hiện trường, thằng đó rút từ bên hông một con dao bấm, một khom người xuống hai tay giơ ra, tính nhào vào.
Giang hồ hiểm ác, chỉ có nắm đấm là chân lý.
Khoảng cách mười mấy mét chớp mắt là tới, sắp va chạm vào nhau, Lý Nhị Đông chạy trước bất ngờ phanh lại, ngồi sụp xuống, hai tên kia giật mình. Dư Tội tốc độ không giảm, dẫm lưng Lý Nhị Đông, Lý Nhị Đông thình lình hét to đứng lên, đẩy Dư Tội nhảy cao tới hai mét, tung chân đá.
Hai tên kia kinh khủng nhìn Dư Tội bay lên liều mạng, tập trung đối phó, nhưng chúng nhầm rồi, sát chiêu ở phía dưới, Lý Nhị Đông rút súng nước bắt vèo vèo, tiếng thét liên hồi, hai tên kia đề phòng Dư Tội, nên bị nước bắn trúng mắt, nhảy lui ra sau, ra sức chớp mắt, dụi mắt, tiếp đó ôm mặt lộn gào thét.
Thần khí tinh chất ớt, thiên hạ vô địch thủ.
Dư Tội tung chân chỉ là hư chiêu, an toàn đáp xuống đất, nhưng y co chân sút thẳng bụng thằng cao lớn không có sức phảng kháng kia thì thật trăm phần trăm, thằng trộm đáng thương ngã xuống như cây bị đốn gốc, thằng còn lại hoảng loạn ôm mặt chạy bừa, Lý Nhị Đông quét chân một cái, ngã nốt.
“ Yeah!”
Lý Nhị Đông và Dư Tội vỗ tay chát một cái, hưng phấn khỏi nói, vừa rồi phối hợp vẫn không kém gì năm xưa.
Bọn truy đuổi cũng phanh lại, kinh ngạc nhìn cảnh hai chọi hai mà chớp mắt đã kết thúc, hai người kia thân thủ thuộc hàng cao trong băng nhóm rồi nên có chút chù chừ đùn đẩy nhau.
Dư Tội không do dự, cúi xuống nhặt dao gấp, lục lọi nạn nhân có gì lấy hết, cuối cùng cón khuyến mãi thêm hai đá, ngoắc ngoắc ngón tay thách thức hai thằng kia, hai thẳng nhìn nhau, quay đầu chạy.
“ Chạy mau, chúng còn đấy.” Lý Nhị Đông thấy Dư Tội còn lề mề chưa đi thì sốt ruột giục:
“ Đợi đã.” Dư Tội ngăn lại, nhìn một thằng đang liên tục chắp tay cầu xin, đạp phát vào lưng, thằng đó húc đầu vào tường, choáng váng nhũn người xỉu luôn, thẳng khác lợi dụng cơ hội leo tường trốn, chỉ thấy gáy nhói đau, không biết gì nữa, rơi xuống như sung rụng.
Lý Nhị Đông khóe miệng co giật nhìn Dư Tội nhổ thêm bãi nước bọt mới chịu đi.
Năm phút sau, tên nằm ở trên mặt đất lờ đờ tỉnh dậy, hai mắt vẫn nóng rát như bị dội dầu sôi, hoảng sợ mò mẫn:” Đản Đản, cậu ở đâu, Đản Đản?”
“ Ở ... Ở đây ... Anh JJ, bọn chọ nào thế, làm sao ác vậy?” Tên kia chỉ bị trúng một mắt, nheo mắt lại, nước mắt giàn dụa dìu người anh em lên:
JJ và Đản Đản ôm nhau khóc nức nở, bi thảm vô cùng ... Không đúng, là mắt bị cay, nước mắt chảy ra không cách nào kiểm soát được.
Lại thêm vài phút nữa, một đám người tám chín tên cầm gậy gộc, dao phay từ trong ngõ, từ ngoài đường chạy vào, thấy anh em nhà JJ mặt đầy máu me, tên cầm đầu nộ khí xung thiên đá mấy tên bên cạnh:” Nhìn, chúng mày chỉ biết nhìn ... Đứng đó làm gì, đi tìm mấy thằng chó đó, lão tử phải lột da chúng.”
Bọn trộm vâng dạ, hai ba đứa kết thành một nhóm tản đi, chỉ để lại hai người dìu anh em nhà JJ đi về phía viện, không phải đi ăn trộm, đi nằm viện thật.
Mười phút sau Mã Bằng xuất hiện ở hiện trường, cái ngõ vắng vẻ cách mặt đường chưa tới 100 mét, đa phần là nơi sinh sống của công nhân làm thuê, chẳng có ai ở nhà lúc này. Mã Bằng chạy đà, đạp lên tường mấy phát nhảy lên bờ tường, tay mò mẫm mái nhà thấp, sau đó lấy ra camera cỡ nhỏ.
Tất nhiên rồi, Dư Tội và Lý Nhị Đông không chạy bừa, lối thoát được bố trí sẵn, trên tường nếu để ý kỹ sẽ thấy vạch vôi mới quét chỉ hướng cho họ chạy, tổng cổng có ba lối thoát được gắn camera.
Trên xe lúc này náo nhiệt, không khác gì chợ vỡ, Lâm Vũ Tinh hai tay ôm tai hét:” Ồn quá.”
Dù thế không cách nào trấn áp được cơn hưng phấn của đám người trẻ tuổi, Thử Tiêu cố tình bới móc:” ... Lão Nhị, sao lại khóc anh chết rồi, em và chị dâu sống ra sao là có ý gì? Giả ơi là giả.”
Lý Nhị cầm khăn mặt chùi đi lớp hóa trang:” Ai bảo giả, không phải cậu thích làm anh tôi lắm à? Cậu mà chết, để tôi lo cho Tế muội tử.”
Nếu không phải Mã Bằng gỗ cửa xe đi vào, không biết hai tên anh em oan gia này còn cãi nhau tới bao giờ.
Toàn bộ người trên xe xúm quanh Lâm Vũ Tịnh xem đoạn phim ghi được, tên nào tên nấy hết sức hùng hổ, từng khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện ô vuông quây quanh, Lâm Vũ Tịnh gõ phím, chấm đỏ hiện lên, đường kẻ xanh mảnh cắt ngang khuôn mặt, bên cạnh là phần mềm của kho tin tức tội phạm đang chạy đối chiếu.
Bọn chúng bị điểm mặt rồi, cả băng nhóm sẽ là mục tiêu mới của cao thủ săn trộm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất