Chương 032: Chỉ một nụ cười.
Lại có tiếng gõ cửa, Mã Bằng mở ra, Lạc Gia Long mặt mày hớn hở lên xe hỏi gấp:” Thế nào rồi, thế nào rồi, chụp được mấy tên?”
Chẳng ai trả lời, có điều nhìn màn hình một cái, Lạc Gia Long nắm chặt hai tay ngửa mặt lên trời hú một tràng đắc thắng, quay sang Dư Tội:” Dư Nhi, cho tôi nói tục một câu, ĐM nó, cậu không phải là người.”
Cả xe cười rộ lên.
Dư Tội không bỏ lỡ cơ hội:” Đừng có vội bắt chúng đấy, thăm dò tình hình thêm đã, cũng phải tăng thêm kinh phí, tôi và Lão Nhị hôm nay thiếu chút nữa hi sinh anh dũng rồi đấy.”
Lạc Gia Long luôn mồm đồng ý, ánh mắt nhìn Lâm Vũ Tịnh sùng bái, không phải sùng bái người, mà là sùng bái quyền hạn trong tay cô, có thể trực tiếp truy cập kho thông tin tội phạm CCIC của mạng Lưới Trời:” Chị Lâm, xong chưa, tổng cộng có bao nhiêu tên?”
“ Mười một tên, còn vài tên chưa tra được, chắc chưa có tiền sự.”
Lạc Gia Long nhìn chằm chằm màn hình, thậm chí dí sát mặt tới, giọng khó tin:” Không thể nào ... Người này hình như là bảo an của bệnh viện cơ mà, chẳng lẽ ...”
Vừa nói một cái ai ngờ Lý Nhị Đông và Thử Tiêu cười phá lên, cả Lâm Vũ Tịnh cũng cười, cười làm Lạc Gia Long cẳng hiểu ra sao:” Chẳng lẽ không phải à?”
“ Lạc Đà ơi Lạc Đà, nếu không có nội ứng ngoại hợp thì làm sao mà chúng tồn tại lâu như thế, không có chuyện cảnh sát theo dõi lần nào cũng thất bại ...” Dư Tội vỗ vỗ má Lạc Gia Long thương hai, kéo cửa xe nhảy xuống đóng cửa sau xe lại, đi tới khoang lái, công việc đã làm tới lúc phải xẻo:
Lạc Gia Long vẫn chưa từ trong chấn kinh tỉnh lại, Lý Nhị Đông bẹo má xúc xiểm: “ Nhìn mà học, người anh em, non lắm, trong khi cậu đi tán tỉnh con gái viện trưởng thì chúng tôi đây lăn lộn ngoài đường bắt cướp, đã biết khác biệt giữa ăn cơm nhão và cảnh sát thực thụ chưa?”
“ Non lắm, ngay từ khi anh tới chỗ chúng tôi là bọn tôi biết có nội ứng ngoại hợp, mặt cũng non, cho nhéo cái.”
Thử Tiêu thò tay ra, Lạc Gia Long đỏ mặt gạt tay hai thằng, không tin mình tụt hậu nhanh như vậy.
Càng không dám tin, Lâm Vũ Tịnh bằng vào hình ảnh hiện trường, tra ngược theo tư liệu của chúng, phát hiện mấy bảo an qua lại với một nghi phạm rất mật thiết, camera giám sát cổng bệnh viện chụp được ảnh chúng ghé tai thì thầm với nhau, tuy không thể dùng lắm chứng cứ, nhưng chứng minh được chuyện nằm ngoài tưởng tượng.
Ngạc nhiên tời mấy thì cơm vẫn phải ăn, Lạc Gia Long gọi điện thoại thì thầm báo kết quả cho ai đó, tiếp đó trong bữa cơm rõ ràng là không được tập trung cho lắm.
“ A lô, Yên Nhiên, anh vừa ăn cơm với đồng nghiệp, bọn họ vất vả cả ngày rồi .. Hả, ngay bây giờ? ... Được, được, anh lập tức tới ngay.” Lạc Gia Long cúp điện thoại, mặt dạt dào hạnh phúc, có điều khi phát hiện đám anh em đang ăn nhìn mình với ánh mắt bất thiện, cười ngượng ngập:” Các anh em, tôi thực sự có việc, nhiệm vụ cứu vớt địa cầu và toàn bộ nhân loại gửi gắm cho mọi người, tôi ... Này, sao cứ nhìn như thế?”
Lâm Vũ Tịnh và Mã Bằng giữ thái độ bằng quang không giúp bên nào hết, xem náo nhiệt.
Trận đầu ra quân đã giành phần thắng, buổi chiều khóa chặt được mười một nghi phạm, bữa cơm này tất nhiên rất vui vẻ, bàn ăn tan hoang, nếu chẳng phải còn lái xe thì chắc là vài người uống say khướt luôn. Lạc Gia Long vốn nói ăn cơm xong cùng đi happy, bạn gái vừa gọi tới là định chạy, chẳng trách bị anh em nhìn với ánh mắt hình viên đạn.
“ Mọi người, mọi người ... Để hôm khác tôi mời được không, hôm nay thực sự là có hơi ...” Lạc Gia Long nói mãi không hết câu, cũng cảm thấy hơi day dứt:
“ Sai rồi.” Thử Tiêu giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại:” Hôm nay phải do anh mời, bữa khác càng do anh mời, đó là chuyện trong phận sự, không cần nhấn mạnh.”
“ Đúng, chẳng những phải mời mà còn không được đi, Lạc Đà, anh mà dám đi, mai bọn tôi không tới nữa.” Lý Nhị Đông cố tình gây khó dễ:
Lạc Gia Long hết sách chỉ đành nhìn tổ trưởng Dư cầu viện, Dư Tội thong thả phán:” Trọng sắc khinh bạn có thể hiểu, thấy sắc quên bạn có thể tha thứ, nhưng phải có biểu thị gì đó chứ.”
“ Đúng rồi.” Cả đám vào hùa cổ vũ:
Lạc Gia Long nhắm mắt đưa chân:” Được, xẻo đi.”
“ Vậy tôi không khách khí nữa nhé, để tôi đếm xem mình tích trữ được bao nhiêu ...” Thử Tiêu móc túi ra, oa, toàn là phiếu đổ xăng, dầy cộp luôn, Lạc Gia Long chỉ mặt mắng vô liêm sỉ, Thử Tiêu càng toét miệng cười: “ Chỉ cần thanh toán tiền săng cho tôi, liêm sỉ tôi không cần.”
Lý Nhị Đông sán tới: “ Yêu cầu của tôi đơn giản, cho tấm ảnh của bạn gái anh, rảnh rỗi tôi ngắm .... Ngay lập tức!”
Lạc Gia Long trợn mắt một hồi đành nuốt hận xuống:” Được, tôi gửi vào di động cậu, cho cậu xem thèm đỏ mắt luôn ... Dư Nhi, giao hẹn rồi nhé, tôi đi trước.”
“ Ừ đi đi, mai báo cáo chi tiết buổi gặp mặt cho tôi.” Dư Tội phẩy tay xua đuổi:
Lạc Gia Long vội vàng đi luôn, Lý Nhị Đông hết sức đắc ý, nhận được tin nhắn đa phương tiện của Lạc Gia Long, luôn miệng nói xem em gái này có thèm không nào.
Có điều mở ra một cái, Lý Nhị Đông ợ rõ lớn, Thử Tiêu ghé đầu xem cười lăn ra đất, Dư Tội cướp di động, cùng Lâm Vũ Tịnh và Mã Bằng xem, cười nghiêng ngả, đúng, đúng là ảnh bạn gái, nhưng chỉ có bóng lưng chống lan can nhìn ra xa, mắc bẫy rồi chứ sao.
Bên này đang thảo luận mai xử trí Lạc Gia Long thể nào thì có điện thoại gọi tới, Tế muội tử giục Thử Tiêu về nhà, cái thằng này chẳng lịch sự gì, vừa chửi mắng người ta, đến lượt mình còn nhanh tay đóng gói hai hộp thức ăn sau đó chạy mất không có tí áy náy nào.
Vậy là mất hai người, không biết Mã Bằng cố tình hay vô ý đề nghị:” Chúng ta cũng đường ai nấy đi thôi, hôm nay không tụ tập được nữa rồi.”
“ Tôi ra quán net chơi game, mọi người thì sao?” Lý Nhị Đông hỏi:
“ Tôi về nhà ngũ, anh Mã, anh ...”
Dư Tội chưa nói hết thì Mã Bằng cắt lời: “ Nhị Đông, nghe đâu cậu chơi Dota khá lắm, thế chơi được Crossfire không?”
“ Chỉ cần game phổ biến trên thị trường thì tôi đều chơi qua rồi.”
“ Được, để tôi thử tay nghề của cậu.”
“ Hay, hay, chơi, tôi ở trường không có đối thủ ... A, hai người ...” Lý Nhị Đông cao hứng đứng dậy, chợt phát hiện, mình và Mã Bằng đi, vậy còn đôi Dư Tội và Lâm Vũ Tịnh, hắn lập tức hiểu ra, khoác vai Mã Bằng:” Anh Mã, đi thôi.”
“ Đi, à phải, tôi không để lại xe đâu, hai người tự đi xe bus mà về, dù sao cậu là cao thủ săn trộm, chẳng sợ bị móc túi.” Mã Bằng khéo léo nhắc, khi ra ngoài cùng Lý Nhị Đông nháy mắt ám muội với nhau:
Phòng bao chỉ còn hai người, Lâm Vũ Tịnh từ đầu tới giờ không nói mấy, trừ bị đám chim non chọc cười thì rất ít khi nói xen vào, cửa đóng lại, cô đột nhiên lại bật cười, chuyện giữa nam nữ vi diệu vậy đấy, khi chưa có ý kia, khó tránh khỏi suy đoán và tưởng tượng, một khi có dấu hiệu gì, người bên cạnh tự giác né tránh.
Cô biết, giấy không gói được lửa, Thử Tiêu miệng rộng cùng Mã Bằng mắt sắc bén, chắc chắn nghe được gì, thấy được gì rồi. Lúc này Lâm Vũ Tịnh nhìn Dư Tội cũng đang cười xấu hổ, gắt giọng hỏi:” Cậu cười cái gì thế hả?”
“ Vậy chị cười cái gì?”
Cả hai cùng bật cười nhưng không ai nói gì cả, có lẽ là cười chuyện đã qua, cũng có lẽ là cười bạn bè cố ý cho họ cơ hội, cũng có lẽ là cao hứng vì mấy tháng không gặp, càng cười vì đã thấy rõ tình cảm của đối phương không thay đổi, tất cả chỉ qua một nụ cười xóa tan mấy tháng xa lạ cùng giận dỗi.