Chương 034: Thả hổ núi nam. (3)
Lại một tuần nữa trôi qua.
Máy fax chạy xè vè nhả ra một loạt thông báo vụ án, đây là đường dây riêng của tổ chuyên án nối trực tiếp với cục chống ma túy, Lâm Vũ Tịnh chủ yếu đảm nhiệm vai trò liên quan tới kỹ thuật, cô chỉnh lý lại tư liệu rồi xem một lượt.
Ở trong ngóc ngách không bị ai chú ý, hơn trăm cảnh sát của cục chống ma túy bằng nhiều phương thức khác nhau phát về thông tin nguồn hàng, phân tích kỹ thuật, giá cả thị trường, địa điểm phát hiện và cách thức sử dụng của ma túy mới xuất hiện trong địa bàn tỉnh. Những tình huống này phải báo cáo mỗi ngày một lần, qua đó phán đoán được rất nhiều chuyện.
Ví như lần này khi fax tới tay Đỗ Lập Tài, hắn tức giận ném xoạch xuống bàn, giá hàng đã giảm, chứng tỏ nguồn cung ứng đã khôi phục rồi.
“ Thông báo cho xử trưởng Hứa chưa?” Hồi lâu sau Đỗ Lập Tài mới nhớ tới chuyện này, bảo Lâm Vũ Tịnh đi làm ngay, một mình đi qua đi lại trong phòng, tuần qua định ra nhiều phương án, lần nào cũng bị phủ định:
Không cách nào khác, cơ hội chỉ có một lần, hắn cũng lo đi vào vết xe đổ lần trước, mà lần đó tổn thất chỉ là một nghi phạm, lần này đưa đi một cảnh sát.
Nhớ tới tên nhãi ranh không hề có tố chất cảnh sát đó là hắn lại đau răng, người phủ định phương án không phải ai khác mà chính là y, mọi lý do y viện dẫn trong mắt Đỗ Lập Tài là sự hèn nhát.
Kẻ hèn nhát thì không xứng đứng trong đội ngũ này.
Lâm Vũ Tịnh khẽ khép cửa phòng tổ trưởng, đem một bản sao khác tới chỗ ở lâm thời của Hứa Bình Thu, xử trưởng dù sao cũng rất bận, bay đi bay lại suốt, hôm qua mới tới Quảng Châu lần nữa.
Hứa Bình Thu sắc mặt hơi kém, với tuổi tác của ông ta, liên tục di chuyển quãng đường hàng nghìn km như thế là quá sức, cố phấn chấn tinh thần nhận lấy tài liệu, xem rất lâu, đến khi ngẩng đầu lên thấy Lâm Vũ Tịnh vẫn đứng đó thì ngạc nhiên: “ Tiểu Lâm, có chuyện gì à?”
“ Tôi không biết có nên nói không.” Lâm Vũ Tịnh đôi phần khó xử:
“ Có chuyện gì mà không nói được chứ?” Hứa Bình Thu thoải mái phẩy tay:
“ Vâng, theo ý tôi thì không phải do phương án có vấn đề.” Lâm Vũ Tịnh giọng rất kìm nén:
“ Vậy thì cái gì có vấn đề?”
“ Người đó có vấn đề, tôi nhìn ra cậu ta không muốn đi.”
“ Ồ, làm sao cô nhìn ra được?”
“ Chỉ cần chúng tôi đưa ra phương án một cái là cậu ta bới lông tìm vết, chê bai đủ điều. Hỏi cậu ta có phương án gì thì cậu ta không nói được, năm người trong tổ chúng tôi, kể cả tôi cũng đã làm nhiệm vụ mật tương tự, có khó tới mức đó không? Cậu ta thuần túy là đang quanh co đối phó.” Lâm Vũ Tịnh càng nói càng không nén được giận, nhưng giận cũng chẳng làm gì được, bởi y là nhân tuyển duy nhất:
Không ngờ Hứa Bình Thu mỉm cười: “ Tiểu Lâm, cô tham gia công tác bao lâu thì tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên?”
“ Hơn một năm ạ, là nhiệm vụ của đặc cảnh, về sau cục chống ma túy thành lập thì nhiệm vụ liên tục.”
“ Đúng rồi, cô chính thức vào tổ chức, có kinh nghiệm phong phú, sau đó mới tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng cậu ta thì còn hai tháng nữa mới tốt nghiệp trường cảnh sát.”
A, quên mất chuyện này, Lâm Vũ Tịnh cười áy náy, thấy mình quá nóng ruột rồi, cũng khó trách, bọn họ mắc kẹt ở nơi này gần nửa năm, cả Tết cũng chẳng được về nhà, thậm chí không được liên lạc với gia đình. Vì bảo mật nên sinh hoạt giới hạn trong không gian tầng thượng tòa nhà này, dù cho điều kiện không thua kém khách sạn 5 sao, nhưng khó tránh khỏi ức chế.
“ Vẫn còn thời gian, Phó Quốc Sinh đang hành động, loại người lấy phạm tội làm nghề này sẽ không dừng lại được đâu, phạm tội cũng giống ma túy, dễ gây nghiện lắm. Còn chàng trai của chúng ta, đối xử với cậu ấy nhẹ nhàng một chút, cậu ta ưa mềm không ưa rắn, kỳ tài như thế không tìm ra người thứ hai đâu.”
Lâm Vũ Tịnh kính lễ ra ngoài, vừa vặn thấy Nghiêm Đức Tiêu đang kéo áo Dư Tội nài nỉ, muốn thử mặc cảnh phục của cảnh ti cấp ba, Dư Tội thì mặc cả muốn thêm hai bao thuốc lá nữa ... Nhìn cái đôi này làm cô có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Nhớ tới lời dặn của xử trưởng Hứa đành cắn răng nhẫn nhịn.
Lại thêm hai tuần nữa, vậy là qua cả kỳ nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, thời tiết nước nam ngày càng oi nóng, cơn bão đầu tiên đã đổ bộ.
“ Tuổi xuân, ôi tuổi xuân tươi đẹp của tôi, chẳng lẽ cứ phí hoài vô ích thế này sao?”
Nghiêm Đức Tiêu mồm lải nhải, tay nghịch bộ bài, khoanh chân ngồi trên bàn, cúi đầu là thấy cái bụng mỡ sệ xuống, mấy tháng qua chỉ rèn luyện ý chí, không tiêu hao được mấy mỡ thừa, đặc biệt là kế hoạch trì hoãn mãi khiến hắn chẳng có việc gì.
“ Lạ tay rồi, không ngờ cắt bài lệch mất một quân.” Vốn định cắt ra ba con cơ, vậy mà lại xuất hiện một quân bài đen làm Thử Tiêu rầu rĩ, thu bài lại nhìn dưới đất Dư Tội hai tay hai tay chống sàn làm động tác chống đẩy, toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đã hơn một tháng từ khi ra trại, nhìn y có vẻ cơ bắp rắn chắc hơn trước kia, mồ hôi lăn tròn trên làn da bóng lưỡng như đá hoa cương khiến tên béo hâm mộ:
Thử Tiêu nhảy xuống giường đi chân đất ngồi bệt nhìn Dư Tội, tên này từ xưa đã có chút thần kinh, giờ càng giống nhân cách phân liệt, lúc tổ chuyên án tìm y thì uể oải thiếu sức sống, chỉ cần đóng cửa lại thì cứ như toàn thân dư dả tinh lực không có chỗ phát tiết: “ Được bao nhiêu cái rồi?”
“ Hơn 200 … không đếm.”
Vãi, Thử Tiêu rùng mình, hắn chẳng biết mình có chống đẩy nổi 20 cái nữa không: “ Dư Nhi này, động tác chống đẩy của cậu cực kỳ tiêu chuẩn, lên xuống nhịp nhàng, đáng tiếc phía dưới lại không có em gái nào, vậy cậu tốn công thế làm gì?”
Dư Tội thở hồng hộc, trả lời đứt quãng: “ Chuẩn bị trước … chúng ta muốn tiền không có tiền, muốn mặt không có mặt, tương lai muốn tán gái phải dựa vào thể năng, không luyện tập sao được?”
“ Có lý lắm, này, các cậu bàn bạc thế nào rồi? Chúng ta ở đây gần cả tháng mà chẳng có động tĩnh gì cả.” Thử Tiêu vừa hỏi liền thấy mặt Dư Tội biến đổi, lập tức xua tay: “ Nếu liên quan tới cơ mật thì thôi.”
“ Không phải.” Dư Tội từ từ dừng động tác lại, điều chỉnh lại hơi thở rồi mới nói :” Chúng ta không biết chút nào về tình hình đối phương, vậy mà bọn họ muốn tôi thâm nhập vào nội bộ của chúng nằm vùng.”
“ Rất có tính khiêu chiến.” Thử Tiêu nghe đã hưng phấn, dù sao cũng chả phải hắn đi, nên mang tâm thái xem trò vui: “ Sao vẫn chưa hành động, cậu sợ à?”
Dư Tội thở dài: “ Tất nhiên là có sợ rồi, trên đời này loại người gì bị ghét nhất? Là đám phản đồ, làm phản đồ bị người ta bắt được là mạng không còn, đây không phải như game, nhiệm vụ hỏng rồi có thể load lại ...”
Còn đang nói dở thì nghe thấy tiếng gõ cửa, Thử Tiêu chạy ra, nhìn thấy Lâm Vũ Tịnh mang theo đồ uống đứng ở cửa, làm hắn kích động: “ Ái chà, chị quan tâm thế này làm chúng tôi ngại quá.”
Mồm thì nói ngại, tay thì vẫn cầm, nhân phẩm đã không ra sao, lại còn mặc áo ba lỗ, quần đùi ống rộng, tạo hình không nuốt trôi được, may mà Lâm Vũ Tịnh sống cùng đám đồng đội nam lâu ngay, năng lực tiếp nhận mạnh mẽ hơn cô gái bình thường nhiều, mỉm cười hỏi: “ Ở lỳ trong phòng làm gì?”