Chương 035: Thả hổ núi nam. (4)
“ Chẳng cho đi đâu, đành phải ở trong phòng.” Thử Tiêu thời gian qua nghe ngóng được không ít thông tin về cô hoa khôi cảnh sát này, nghe nói là từ trung đội phản ứng nhanh đặc cảnh ra, nhìn thế nào cũng giống như đóa hoa nở rộ, không cách nào tin được.
Xinh đẹp thì thì xinh đẹp thật, tiếc là kiểu người đẹp băng giá, cả ngày chẳng mấy khi nói cười, ăn mặc thiên hướng trung tính, phí hoài, giống như lúc này, mùa hè trời nóng vậy mà áo sơ mi vẫn cài tới cái cúc cuối cùng sát cổ, không biết nghĩ cho các nam đồng chí bị dày vò khổ sở.
Lâm Vũ Tịnh đưa tay nắm cái đầu tròn của Thử Tiêu quay sang một bên, di chuyển ánh mắt của hắn ra khỏi ngực mình: “ Đồng chí Thử Tiêu, dùng ánh mắt đó nhìn nữ nhân sẽ ăn đòn đấy.”
“ Hiểu lầm, hiểu lầm.” Thử Tiêu ra sức bao biện: “ Cấp dưới gặp lãnh đạo chỉ dám cúi đầu, sao dám ngẩng đầu ạ?”
Không thèm để ý tới tên mồm mép này, Lâm Vũ Tịnh đẩy hắn sang bên, giọng lạnh lùng chính thức: “ Dư Tiểu Nhị, đội trưởng gọi cậu đi họp.”
“ Tôi tắm một cái rồi tới.” Dư Tội đang làm động tác gập mình, từ đầu tới chẳng thèm quay đầu lại nhìn:
Rầm! Lâm Vũ Tịnh đóng mạnh cửa làm Thử Tiêu giật mình, người vừa đi, Thử Tiêu lật đật chạy tới trước mặt Dư Tội làm động tác nâng nâng ngực, Dư Tội phì cười. Thử Tiêu một lần nhìn lén Lâm Vũ Tịnh tập luyện trong phòng, trở về liền đặt biệt danh cho Lâm Vũ Tịnh là Chị ngực bự, vì cô luôn ăn mặc kín đáo, Dư Tội chưa được thấy, theo hình dung ngắn gọn của Thử Tiêu là: Cấp độ Âu Mỹ.
Dư Tội đẩy Thử Tiêu sang bên: “ Đừng linh tinh, chị ấy mà biết thế nào cũng cho anh nhừ đòn, không đùa được đâu.”
“ Dư Nhi, gần đây tôi suy nghĩ một vấn đề ... Loại cuộc sống này của chúng ta khác nào tàn phá tuổi trẻ, Chị ngực bự đã lãng phí thanh xuân rồi, chúng ta cũng đi theo vết xe đổ. Không rượu, không gái, không có bất kỳ thú vui nào, đến ngay cả tự do tối thiểu cũng bị hạn chế, sớm biết thế này tôi lang thang đường phố, không về cho xong ... Dư Nhi, cậu xin phép đi cho chúng ta ra ngoài đi, nếu không chúng ta chết vì buồn tẻ mất.”
Trong lúc Thử Tiêu lải nhải thì Dư Tội đã vào phòng tắm, hắn không ngại mỏi mồm, đứng bên cửa nói luôn mồm, khi Dư Tội ra mà hắn vẫn nói.
Dư Tội mặc quần áo xong mới đáp: “ Thử Tiêu, anh đừng chơi trò tâm kế với tôi, tôi chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ rồi.”
Không có chút dự báo trước nào, Thử Tiêu cuống lên kéo tay Dư Tội nhìn từ đầu tới cuối: “ Chắc chứ?”
“ Chắc!”
“ Không phải đi hàng địch chứ?”
“ Anh nghĩ trong trận doanh của địch ai cũng tố chất vứt đi như anh à, anh có hàng người ta cũng không muốn ... Nhìn tôi mà học, phẩm cách cao thượng, một lòng dâng hiến cho tổ chức cho lý tưởng.” Dư Tội điềm nhiên dạy bảo Thử Tiêu:
Thử Tiêu làm động tác nôn ọe, cảm giác như tiểu thư thẹn thò nói mình là xử nữ vậy.
“ Anh không bao giờ chịu tiếp nhận hiện thực, thế thì làm sao tiến bộ ...” Dư Tội cười ha hả đi ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa thêm một câu: “ Thử Tiêu, nhiệm vụ này làm một mình không được, tôi định dẫn anh theo, lần này không phải kêu lúc nào cũng là người qua đường nữa, chúc mừng trước nhé.”
Cửa đóng lại, trong phòng có tiếng người ngã đánh uỵch một cái.
Giống như mọi khi phòng họp đóng cửa, kéo rèm, tắt đèn, chỉ có hình ảnh không nét cho lắm chiếu lên phông trên tường, đó là tư liệu tỉnh Quảng Đông truyền tới, trong ba tuần qua cứ mỗi ngày lại có vài tiếng sống trong cái căn phòng tối tăm này.
Quanh đi quẩn lại chỉ có nơi nào xuất hiện tiêu thụ ma túy giống vụ án 12.7, rồi lại bắt được tên bán ma túy nào đó, chỉ cần nguồn cung hàng thì không thiếu tôm tép vì tiền mạo hiểm.
Kỳ thực mới đầu Dư Tội mang tâm thái phản nghịch rất mạnh, đặc biệt với cuộc sống vô nhân tính, quản lý nghiêm ngặt hơn cả trại giam này. Có điều nhiều ngày sau phát hiện người nơi này đều sống như thế, thậm chí còn đáng thương hơn, y còn có thể ăn cơm gọi từ khách sạn, mấy người này mỗi ngày chỉ có mười mấy đồng tiền ăn, cơm chẳng thấy thịt, uống nước tự đun, két nước ngọt duy nhất là cung ứng cho y và Thử Tiêu, ngay cả tổ trưởng Đỗ cũng không đụng vào.
Nguyên nhân theo Thử Tiêu vô tình tiết lộ thì nhiệm vụ lần này vốn phải kết thúc từ mấy tháng trước, nhưng họ không hoàn thành, nên giờ kinh phí eo hẹp, sống thắt lưng buộc bụng.
Làm cảnh sát rất khổ, khổ hơn tội phạm trong tù.
Dư Tội cũng ngầm quan sát mấy người họ, Cao Viễn là người có kinh nghiệm nhất, hay than vãn làm việc ở cục chống ma túy chẳng sướng bằng ở đồn công an. Lý Phương Viễn, xuất thân đại học cảnh sát, đã vào nghề bốn năm vậy mà ngang cấp với Dư Tội, có vẻ ôm mối tình đơn phương vô vọng với Lâm Vũ Tịnh, thường đứng xa nhìn cô thất thần. Vương Vũ Vi, đầu to tóc ít, dinh dưỡng không tốt mà ra, có bệnh dạ dày, do sinh hoạt không điều độ.
À phải, tất nhiên phải kể tới Chị ngực bự Lâm Vũ Tịnh, nữ nhân duy nhất, làm Dư Tội lúc nào cũng phải nhìn thêm vài cái, hoàn cảnh quá nghiêm túc khiến người ta đôi khi quên giới tính của cô. Đúng như Thử Tiêu nói, tuổi xuân bị hủy hoại, xinh đẹp trẻ trung như thế mà suốt ngày phải giam mình ở chỗ này làm y liên tưởng tới tên cuồng tín A Bặc, có lẽ chỉ có người niềm tin kiên định mới chịu nổi cuộc sống lấy khổ làm vui này.
Phải công nhận đây là đoàn đội kỷ luật nghiêm ngặt, có tín ngưỡng, có cảm giác vinh dự, Dư Tội không cách nào dung nhập vào được.
Phát xong tư liệu, tiếp đó lại là ghi chép giám thị Phó Quốc Sinh, lúc này Phó Quốc Sinh đã hoàn toàn không giống như Dư Tội biết, hắn sống trong một biệt thự phong cách Châu Âu có cả hồ bơi, đi Mercedes, vợ trên pháp luật thì tạm thời không có, nhưng có một nữ nhân sống cùng thuộc cấp tai họa, bên ngoài còn dính dáng vài cô gái nữa.
Từ tư liệu giám sát có thể thấy quỹ tích sinh hoạt của hắn rất điều độ, nhà, công ty, xã giao, diện giao du không rộng, giống đa số người giàu có, thu nhập ổn định nhàn nhã tận hưởng cuộc sống.
Không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ hắn dính líu ma túy, dù là chuyên gia tài vụ kiểm tra sổ sách công ty mấy lượt cũng không phát hiện chênh lệch tài vụ.
Cạch một tiếng kết thúc, Cao Viễn, Vương Vũ Vi ngồi bên tường kéo rèm, ánh sáng vừa chiếu vào phòng, Lâm Vũ Tịnh dụi mắt che miệng ngáp dài.
Đỗ Lập Tài quay đầu nhìn Dư Tội đang chống cằm nhìn bức tưởng không còn chiếu hình ảnh nữa: “ Tiểu Dư, thế nào?”
“ Thế nào là thế nào?” Dư Tội như vừa tỉnh giấc:
Cả đội lại thở dài, phương án đã đề ra mười mấy cái, đều căn cứ vào kinh nghiệm phong phú của họ định ra, thảo luận chặt chẽ từng chi tiết, nhưng Dư Tội không hài lòng, xem ra hôm nay lại chết non.
Đỗ Lập Tài chán nản lắm rồi không còn sức mà giận với y nữa: “ Cậu không thể nói rằng cơ hội chưa chín muồi nữa chứ, giờ thì sao đây, có định làm hay không?”
Dư Tội nhìn đám đội viên đáng thương, tổ trưởng lo lắng trùng trùng cùng Hứa Bình Thu luôn tỏ thái độ cách sông xem lửa cháy: “ Kỳ thực không có thời cơ nào là chín muồi, không có kế hoạch nào kín kẽ hết.”
“ Chẳng lẽ cậu sợ không dám đi à?” Cao Viễn rốt cuộc hỏi thẳng điều ai cũng định nói, thiếu mỗi ngước chỉ mặt Dư Tội mắng y hèn nhát:
“ Ra ngoài hết đi.” Hứa Bình Thu đưa tay ngăn cản đuổi hết người khác ra ngoài, từng người một đứng lên ném cho Dư Tội ánh mắt khinh bỉ, vô nghĩa, y đâu nhìn người ta:
...
Hôm nay dừng ở đây.