Dư Tội

Chương 036: Nghề này nước sâu lắm. (1)

Chương 036: Nghề này nước sâu lắm. (1)
Kiều Tiểu Thụy vừa đi, đồng bọn phát hiện ra cái gì đó kéo cánh tay hắn lại, hắn quay đầu nhìn, đồng bọn sợ hãi đưa tay chỉ chỉ.
Mả mẹ nó, Kiều Tiểu Thụy lùi ngay lập tức là cái thằng hôm qua khóc anh chết lại tới, cách hai người mười mét, gườm gườm nhìn về phía chúng, lại còn cố ý kéo vạt áo ra, là con dao chọc tiết lợn dài mấy tấc, làm hai tên trộm đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thôi xong rồi, gặp phải loại càng cặn bã hơn, trộm cũng chia dăm bảy loại, cái loại mang theo hung khí này là lũ chó nhất, cặn bã nhất, loại này trộm không được là xiên người ta cướp luôn, căn bản bất chấp. Nhìn cái mặt kia là biết loại bạt mạng rồi, chưa tìm người ta, người ta đã quay lại cướp chỗ làm ăn.
“ Tiểu Xướng, làm sao dây?” Kiều Tiểu Thụy không dám ra tay nữa, bọn chúng còn làm ăn được tới bây giờ là vì giữ chừng mực, không trộm được thì tránh, không gây ra sự kiện ác tính, nên lực độ đả kích bên trên giáng xuống chưa đủ cao, chẳng may để xảy ra cướp của hại người thì tính chất khác hẳn, địa bàn này không kiếm ăn nổi nữa:
“ Hay là đánh tiếng với Bạt ca.” Lý Vân Xương tương đối cẩn thận:
“ Vậy thì mau lên, đợi chúng đắc thủ thì chặn ở bên ngoài.” Kiều Tiểu Thụy thúc giục:
Vẫn cách cũ thôi, đen ăn đen, có điều lần này phải nhiều người một chút, nếu không hai thằng trộm vùng ngoài sẽ chuồn mất.
Trong khi Lý Vân Xương gọi điện, Kiều Tiểu Thụy theo dõi hiện trường, dậm chân sốt ruột: “ Tới không kịp rồi ... Thằng này ra tay nhanh quá.”
Đúng là không kịp, tên mặt dán băng ra tay rất nhanh, Kiều Tiểu Thụy là dân trong nghề cho rằng thời cơ chưa chín muồi, vậy mà tên đó chỉ cần áp sát một phụ nữ nông thôn, rõ ràng nguy hiểm rất cao, không ngờ người ta kỹ thuật cao hơn một bậc. Giả vờ hung hăng chen lấn thúc giục thu phí nhanh lên, người thu phí chửi lại vài câu, tích tắc túi của nông phụ bị rạch, người kia nhanh tay móc ra một cọc tiền.
Oa thần kỳ, nông phụ kia chẳng biết gì cả, động tác thuần thục tới độ đâm người không chảy máu rồi, khiến đồng nghiệp cũng há mồm thán phục.
Nói thì dài chứ chuyện diễn ra trong chớp mắt, Dư Tội thành công nghênh ngang bỏ đi, trợn mắt với hai tên đồng nghiệp đang nhìn chằm chằm, tựa hồ khó chịu vì hành động của mình bị người ta nhiều thấy, nghĩ chốc lát đi tới phía hai người, có điều không đi một mình. Lý Nhị Đông cho tay vào trong lòng, cho thấy đang cầm dao sẵn sàng chơi nặng tay.
Hai thằng trộm run sợ, hôm qua đã chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của bọn này rồi, ngay cả người mất sức chiến đấu còn bị chúng đánh nhập viện, giờ chỉ có hai người sao đấu lại, Kiều Tiểu Thụy thu dao thủ công lại.
Dư Tội tới gần, giọng lành lạnh:” Bọn mày người của ai?”
“ Đại ca chúng tôi là Lão Bạt.” Lý Vân Xương giật mình, bán lão đại, không phải hắn cố ý, mà là thằng kia dễ sợ quá, bất giác đem lão đại ra đỡ:
“ Bảo đại ca bọn mày, xéo khỏi chỗ này, không phục tới nói chuyện với tao.” Dư Tội trắng trợn cướp địa bàn:
“ Mày ... Mày là ai?” Kiểu Tiểu Thủy run lên, thằng này lớn lối quá:
“ Người của Tam Gia ... Luận bối phận thì Bạt ca bọn mày phải gọi là đại gia ... Có điều tao không làm khó bọn mày, nhưng nếu bọn mày không cuốn xéo, đừng trách tao ác.” Ngữ khí Dư Tội hòa hoãn vỗ vỗ vai cả hai:
Ái dà, thì ra là tiền bố trong nghề, đối phương là người của vua trộm trong truyền thuyết, cả hai bủn rủn chân tay, máy móc gật đầu.
“ Quá non, giang hồ hiểm ác lắm các chủ em, tự xem mà làm đi.” Dư Tội tủm tỉm cười bỏ đi:
Biến cố đột nhiên xảy ra, Dư Tội vừa đi Lý Nhị Đông giở trò xấu, hô hoán: “ Đứng lại, cấm chạy ... Mày ăn trộm phải không?”
Hai thằng trộm chưa kịp phản ứng, cái quái gì thế này, sao thằng đó lại đi tố cáo đồng bọn?
Tiếng quát này vừa vang lên, nông phụ kia đưa tay sờ túi, thấy bị rạch một đường, hét lên: “ A ... Thằng chết chém nào trộm tiền của tôi?”
Lý Nhị Đông chỉ hai thằng trộm đang đứng dại mặt ra: “ Là bọn chúng đấy, chính mắt tôi nhìn thấy, là cái thằng cao cao ấy.”
Nói xong chạy mất, nông phụ kia mất tiền ba máu sáu cơn xông tới, Kiều Tiểu Thụy sực tỉnh rối rít phân bua: “ Không phải tôi, không phải tôi, tôi đứng đây nãy giờ ... Á.”
Chát! Chát! Chát! Liên hoàn vả lại thêm giật tóc cào cấu, nông phụ đó khỏe như hùm vậy, Kiều Tiểu Thủy ứng phó không nổi. Roẹt, áo bị xé rách toang, a, phát hiện ra đồ rồi, là cái khăn tay bẩn thỉu, nông phụ túm chặt lấy hắn, khóc gào với quần chúng xung quanh: “ Mọi người thấy không, đây là khăn gói tiền của tôi ... Tiền của tôi đâu rồi, đó là tiền chữa bệnh cho chồng tôi ... Cái thằng vương bát đản, thằng chết đâm chết chém ...”
Vừa túm tóc kéo vừa đạp, mỗi đòn làm Kiểu Tiểu Thụy ngạt thở, hắn thậm chí hoài nghi đây không phải nông phụ, làm gì có nông phụ nào cứ lựa chỗ hiểm mà đánh, đánh cho hắn nói không ra hơi, muốn giải thích cũng chẳng được.
Loạn rồi, chớp mắt một cái hai thằng trộm kia biến mất, đám đông vây kín tầng trong tầng ngoài quanh nông phụ và tên trộm, Lý Vân Xương thấy tình hình như vậy làm gì dám cứu viện, nơm nớp lo sợ chen lần đám đông lủi ra ngoài, men theo chân tường chạy mất.
“ Đánh hắn, đánh chết luôn đi ...”
“ Tiền chắc chắn là trên người đồng bọn của hắn.”
“ Hỏi xem đồng bọn của hắn là ai?”
Nào đờm, nào nước bọt, nào ngón tay xỉa vào mặt, nào là chân đá, thi thoảng lại vài cái tát xây xẩm mặt mày, gia quyến người bệnh căm phẫn chớp mắt đánh cho Kiều Tiểu Thụy không ra người. Vài phút sau còi cảnh sát vang lên, mấy dân cảnh tới còng Kiều Tiểu Thụy, đỡ "nông phụ" đang khóc lóc lên xe, phía bệnh viện sợ xảy ra hỗn loạn, phái bảo an tới duy trì trật tự.
Luc này Kiều Tiểu Thụy bị quần chúng phẫn nộ lăng nhục thảm hại, đầu tóc tán loạn, bị giật tóc tới rách da đầu, quần áo thì không khác gì ăn mày, mặt bị cào xước xát, đầu cúi gục, tới cả sức phân bua chẳng có.
“ A Kiều, sống không tệ hả?” Có người mỉa mai:
Kiều Tiểu Thụy giật mình ngẩng đầu, toàn thân run rẩy, hắn biết người này đó là đội trưởng đội hình cảnh của phân cục ba, lần trước bắt một huynh đệ của hắn, nhưng không có chứng cứ, bị cắn trả ... Thôi bỏ mẹ rồi, nhận ra chuyện này giống bị đặt bẫy, nhưng lại không giống, nhất thời không dám khẳng định, biết mình rơi vào tay người này thì thảm:” Tôi , tôi không làm gì hết, các anh bắt nhầm người rồi.”
“ Chán thật, ai lên cái xe này cũng nói cái câu ấy, chẳng có gì mới mẻ ... Tiểu Ngũ, chụp ảnh hắn, tránh hắn lại đổ chúng ta tra tấn bức cung, đây là do quần chúng đánh, không liên quan tới chúng ta.”
Tôn Thiên Minh nói một cái, có cảnh sát trẻ chụp ảnh tanh tách, Kiều Tiểu Thụy có chút xấu hổ che mặt.
“ A Kiều này, hay nên gọi là Lục Chỉ nhỉ, lần này nói sao đây, bị bắt tại trận đấy.” Tôn Thiên Minh hết sức hả hê, nhìn cái tay trái dị tật thừa thêm một ngón của hắn:
“ Tôi thực sự không làm gì cả, do thằng kia nhét khăn tay vào người, vu oan cho tôi.” Kiều Tiểu Thụy nói một câu là đau tới suýt xoa, mồm rách rồi, trộm không sợ cảnh sát mà sợ nhất là quần chúng, nhất là khi trên người không có tang vật, hắn chẳng sợ gì:
“ A Kiều, A Kiều, tao nói mày thế nào bây giờ, đến chút liêm sỉ tối thiểu cũng không có, mày bị bắt vì tội ăn trộm 5 lần, trong giới có chút mặt mũi, giờ lại đổ người ta hãm hại, mày phải biết xấu hổ chứ?” Tôn Thiên Minh tỏ ra hết sức chán nản khinh thường:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất