Chương 035: Thời cơ không thể bỏ lỡ. (2)
“ Chuyện này thật ra không hề khó ...” Dư Tội lại ngáp cái nữa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hôm qua hẹn hò đêm khuya, lưu luyến mãi không về, gió to sương nặng, lại thêm uống rượu, không đau đầu sổ mũi mới kỳ, nhưng trong mắt người khác lại là hình tượng tận tụy vì nhiệm vụ:
“ Hay nghỉ ngơi chút đã, chiều chúng ta họp tiếp?” Tôn Thiên Minh thiện chí nói:
“ Không sao, khó chịu một chút, vẫn gượng được, kỳ thực bọn tội phạm chuyên nghiệp không sợ cảnh sát, vì chúng bị đả kích nhiều tới trơ lỳ rồi, cũng quen với phương thức hành động của cảnh sát, vì thế phân cục ba đừng xen vào vội.”
“ Ồ, cậu muốn diễn tiếp vài màn như hôm qua?” Đội trưởng Tôn lĩnh ngộ cũng không tệ:
“ Đúng, diễn kịch, nhưng nội dung thì thay đổi.”
“ Tôi tán thành biện pháp này, nhưng hôm qua phía các anh đã đánh bị thương hai người của bọn chúng, chẳng may chúng cẩn thận tạm tránh phong ba rồi thì sao?” Tôn Thiên Minh bắt đầu tính toán độ khả thi:
“ Đội trưởng Tôn, anh nên nghĩ thế này, bọn chúng đã thoát rất nhiều lần kiểm tra rồi, gây dựng lên cả tổ chức tầng lớp trong ngoài, làm sao để bọn trộm vặt không biết từ đâu tới cướp đi địa bàn dày công gây dựng. Nếu nguy cơ xảy ra, bọn chúng sẽ dốc toàn lực để bảo vệ địa bàn, miễn là chúng không ngửi thấy mùi cảnh sát.” Nói xong Dư Tội lại ngáp, chẳng thèm che dấu gì:
Người ta là khách mời hết lòng vì công việc như thế, mình là chủ nhà lại đi sợ đầu sợ đuôi, Tôn Thiên Minh vỗ bàn:” Được.”
Thế là Dư Tội được phái thêm hai cái xe, đổi biển dân dụng, thêm hai gương mặt lạ, là thực tập sinh vừa vào đội. Khi cáo từ đội trưởng Tôn còn ân cần hỏi han, khuyên Dư Tội làm việc đừng quá liều mạng, Dư Tội bị sự quan tâm này làm cảm động, vỗ ngực nói anh Tôn cứ bận việc lớn đi, bọn trộm vặt để cho tôi, dứt khoát đào tận gốc chúng lên.
Nói thì hay đấy, cũng có nghĩa là đừng xía vô chuyện của tôi là được, Dư Tội khéo léo cướp quyền mà khiến người ta cam tâm tình nguyện.
Chủ khách đều vui vẻ, công việc ngày thứ hai liền bắt đầu, trải qua một đêm mà thời tiết thay đổi hẳn, cơn gió lạnh đêm qua cuốn đi hết những chiếc lá còn ngoan cường trên cây, khung cảnh thêm tiêu điều. Nhiều người còn chưa kịp thích ứng vẫn ăn mặc mong manh nên co ro trong cơn gió lạnh, Lạc Gia Long lái xe nhìn Dư Tội ngủ gà ngủ gật mắng:” Sao mệt thành thế này, không nghỉ ngơi cho tử tế à?”
“ Ừ.” Dư Tội đáp qua loa, hôm qua cùng Lâm Vũ Tịnh thảo luận lý tưởng nhân sinh khuya quá, bị cảm mất rồi:
“ Cậu không phải mệt mỏi quá độ, đừng giả vờ hăng say với nghề, làm đội trưởng Tôn không biết còn cảm động.” Lạc Gia Long chẳng lạ gì người anh em này:
“ Tôi đâu có giả vờ, ai nghĩ cái gì thì tôi làm sao quản nổi? Vả lại tôi liều mạng như thế, còn chẳng phải vì để anh lấy được nụ cười giai nhân, anh còn không biết xấu hổ mà nói tôi à? Kể nghe xem nào, hôm qua anh lưu luyến ở Ngọc Nữ Phong hay là lạc lối về trong Thủy Liêm Động?” Dư Tội nhảy mắt:
“ Này Dư huynh đệ, ân tình này tôi nhớ rồi, nhưng chúng ta không đi sâu vào chuyện riêng tư được không? Cậu ngàn vạn lần đừng học thói xấu của hai thằng kia.” Lạc Gia Long đau đầu:” Trước kia cậu đâu lắm chuyện như thế, sao giờ tò mò vậy?”
“ Được, không đi sâu nữa, nhưng mà anh hứa một bức ảnh bạn gái, không được chơi xấu.” Dư Tội đương nhiên không giải thích vì sao mình thay đổi:
“ Thế vở kịch tiếp theo diễn ra sao?” Lạc Gia Long tránh đề tài mẫn cảm hỏi, diễn viên đã dùng không thể dùng lại được nữa:
Dư Tội ngồi vắt chăn chữ ngũ, đăm chiêu:” Chuyện này đợi anh lo thì cơm canh nguội cả rồi, diễn viên quần chúng đã tìm xong, là nữ diễn viên, anh là bên bỏ tiền đầu tư, nếu hứng thú có thể dùng quy tắc ngầm.”
“ Thôi đi, cậu là cái đồ đào bẫy khắp nơi, ai dám tin, mất phiếu ăn như chơi.” Lạc Gia Long cảnh giác, hồi ở trong trường đám anh em bị Dư Tội gài bẫy suốt, cái thằng chẳng bao giờ mua phiếu ăn mà sống bằng phiếu ăn của người khác:
“ Cược không, anh mà nhìn thấy nữ diễn viên sẽ chao đảo.”
“ Không tin, nói như thể tôi chưa thấy nữ nhân vậy.” Lạc Gia Long không tin, hồi đi học còn chẳng ngày ngày nhìn trộm An Gia Lộ, người ta đẳng cấp nữ thân còn nhìn quen mắt rồi nữa là, song tuyệt đối không mắc bẫy đi đánh cược với Dư Tội:
Xe xuyên qua sương sớm lãng đãng đi tới một quán bán đồ ăn sáng ngoài lề đường cách bệnh viện đường sắt không xa. Dư Tội ra hiệu dừng lại, Lạc Gia Lông nhìn thấy Thử Tiêu và Lý Nhị Đông đang ăn sáng với một nữ nhân, biết là diễn viên quần chúng hôm nay, hắn chuyên môn lưu ý, nhưng nữ nhân đó vừa quay sang, tim đập thót một cái, vô tình đạp chân ga, may Dư Tội đã dự liệu trước phanh lại, Lạc Gia Long một phen toát mồ hôi.
Nữ nhân đó mặt rỗ lốm đốm, răng thì xiêu vẹo, tóc hoe hoe xơ xác tán loạn, mày như chổi, dù là Lý Nhị Đông hay Thử Tiêu giả gái cũng đẹp hơn bội phần. Lạc Gia Long chấn kinh không nói lên lời: “ Cậu thuê thôn phụ đâu ra?”
“ Mắt mũi kiểu gì thế hả, đóa hoa của đội chống trộm cắp chúng tôi đấy, 12 năm trong nghề, choáng váng chưa? Lát nữa nói chuyện khách khí vào, chị ấy không thích mặt trắng như anh, chỉ thích đám sứt môi lồi rốn như Thử Tiêu và Lão Nhị.” Dư Tội nhảy xuống xe chào ba người, gọi cả người phân cục ba xuống ăn sáng, dù sao vẫn sớm:
"Chao ôi, đúng là đóa hoa cảnh sát!", Lạc Gia Long không kìm được nhìn nữ nhân kia lần nữa, khi xuống xe ăn sáng thì đóa hoa thực sự tới, Mã Bằng và Lâm Vũ Tịnh đi cùng xe của đội chống buôn lậu, mọi người ngồi cùng nhau chiếm hết cái quán nhỏ ven đường. Có điều Lạc Gia Long phát hiện ra một chi tiết nhỏ, Lâm Vũ Tịnh vừa ăn sáng vừa ngáp, thi thoảng dụi mắt, bộ dạng y xì đúc Dư Tội lúc nãy, đã thế ngồi cách xa nhau không có tí giao tiếp nào, làm như không quen biết vậy
Liên tưởng tới lời đồn thổi Thử Tiêu lan truyền, chẳng lẽ hoa tươi cắm phân trâu thật à?
Ăn qua loa xong bữa sáng, đội ngũ lâm thời tới thẳng Bệnh viện Ung Biếu, phân công đã rõ ràng, Dư Tội và Lý Nhị Đông nghênh ngang đi vào bên trong, Lâm Vũ Tịnh và Lạc Gia Long ở trong xe giám sát, Mã Bằng và Thử Tiêu chia ra ở xe khác tiếp ứng.
Chờ đời liền một tiếng, khi trên màn hình xuất hiện một người quen, Lâm Vũ Tịnh phát ra tín hiệu, trong xe của Thử Tiêu, đóa hoa Lâm Tiểu Phương trong trang phục nông phụ, đeo bao lớn, đầu buộc khăn đi vào bệnh viện.
Lúc này có hai tên trộm xác nhận thân phận, tóc dài là Kiều Tiểu Thụy, đầu đinh là Lý Vân Xương, Lâm Vũ Tịnh chú ý cách đi lại của chúng, từ lúc bước qua cổng bệnh viện, camera tối đa chỉ có thể ghi lại mặt bên của chúng, khi tới đại sảnh thì cơ bản không quay được mặt nữa, chỉ thấy gáy chúng.
“ Kỹ thuật không phải là vạn năng.” Lâm Vũ Tịnh cảm khái, lần này có thêm một bài học, giờ trừ nhắc nhở vị trí, còn phương diện khác không giúp được gì nữa:
Nhận được cảnh báo từ Lâm Vũ Tịnh, Dư Tội và Lý Nhị Đông đi về phía cửa sau của khu phòng bệnh, cũng là cảnh nhốn nháo, người thân bệnh nhân ra vào không dứt, chẳng cần tốn thời gian đã thấy mục tiêu đứng ở góc chết camera đi tìm mục tiêu.
Dư Tội cúi đầu xuống, đến khi ngẩng lên thì trán đã dán một miếng băng trắng, giống bệnh nhân từ khu phòng bệnh đi ra, thủ đoạn ngụy trang nhỏ che đi nửa khuôn mặt, thành công tới chỗ cách mục tiêu không xa không đánh động chúng.
Thình lình Kiều Tiểu Thụy mở to mắt, ngạc nhiên chọc đồng bọn, hai người chấn kinh, không ngờ có kẻ đang ăn trộm, thời buổi này đúng là khó sống, đến cả làm trộm cũng bị cướp miếng ăn. Thằng cướp cơm hôm qua còn tìm được, hôm nay lại có thêm kẻ tranh ăn, không thể chấp nhận, hai thằng trộm tức giận vô cùng. Thằng tóc dài Kiều Tiểu Thụy rút dao thủ công, tới gần ...