Dư Tội

Chương 038: Dục cầm cố túng. (1)

Chương 038: Dục cầm cố túng. (1)
Từng cơn gió lạnh từ phương bắc ào ạt nam tiến, lạnh người, lạnh cả trong lòng, tới trưa toàn bộ lưu manh trên con đường Y Học nhận lệnh từ Lão Bạt, ai tìm được Kiều Tiểu Thụy, tức Lục Chỉ, thưởng 3000. Số tiền này không hề ít, đủ đi tìm em gái chơi bời vài lần rồi, đường phố như đông đúc hơn, thi thoảng lại có vài người dáng vẻ khả nghi ngó nghiêng, gặp nhau thì đứng lại thì thầm trao đổi.
Đến chiều Trần Quang Minh phát hiện có nhiều bảo an bỏ việc, không rõ đi đâu.
Giờ tan ca ngày hôm đó, viện trưởng Tằng nghe báo hai ngày qua chỉ có hai vụ mất trộm mà nạn nhân đều biến mất chứ không làm ầm lên, ông ta rất vui mừng. Có điều khoa bảo vệ lại xảy ra vấn đề, gọi con rề hờ Lạc Gia Long tới, cùng ông đến phân cục ba, mập mờ biểu đạt, vài chuyện nếu dấu được thì dấu, bệnh viện không muốn ầm ĩ.
Đội trưởng Tôn đồng ý, kỳ thực tới giờ chứng cứ trực tiếp vụ án vẫn là con số 0.
“ Bạt ca, Bạt ca ... Hỏng rồi, Tiểu Mã và La Uy bị cảnh sát bắt rồi, không nghe được tin tức gì cả.” Một thằng trộm gầy gò lảo đảo chạy vào căn tứ hợp viện đã khá cũ kỹ, trung đường tụ tập mấy chục người, thở không ra hơi báo cáo với Lão Bạt đang cầm bát to uống trà:
“ Lục Chỉ tới giờ vẫn chưa tìm thấy, nhất định là thằng chó đó rồi.” Người ngồi bên phía đối diện đấm bàn:
Lão Bạt tóc đã hoa râm đứng bật dậy, đột nhiên loạng choạng, người bên cạnh vội đỡ lấy.
Thì ra là một tên què, kỳ thực hắn vốn là soái ca, nghe đâu vào thập niên 90 nghiêm đả, vào trại giam bỏ lại nửa cái chân mới nhặt được cái mạng, thế là soái ca liền thành Bạt ca. Người bình thường thì đó là nỗi đau lớn, có điều với dân giang hồ thì đây chính là vốn liếng, lần nghiêm đả đó quá dữ dội, người trong giới sót lại không nhiều, tất nhiên lão ta thành người hùng.
Lão Bạt đẩy người dìu mình ra, mặt gia nua nếp nhăn chằng chịt không thiếu uy nghiêm, chống một cái quải trượng cong, đi qua đi lại, một đám trộm vây quanh im thin thít nhìn lão đại, từ hôm qua tới giờ bắt đầu sự cố liên miên, bị tranh địa bàn, bao vây bất lợi mất quân, hôm nay có kẻ làm phản, cái tổ chức này mất đi tính đoàn kết và an toàn rồi.
“ Cúi đầu cái mẹ gì, trộm cắp vặt chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà phải sợ?” Lão Bạt lên tiếng giáo huấn, lão ta biết rất rõ, một khi lòng người tản mát sẽ khó khống chế đội ngũ, mà làm chuyện này sợ nhất là mất lòng tin:
“ Bạt ca, nếu Tiểu Mã và La Uy tiếp tục khai ra chúng ta thì phiền.” Một tên trộm cao, trán còn quấn băng có vết máu rỉ ra rất mới, chắc là nạn nhân của Dư Tội hôm qua:
“ Mày não lợn à, bắt gian bắt cả đôi, bắt trộm bắt tận tay, ai nhìn thấy bọn mày ăn trộm? Bảo an được chúng ta đút không ít, chúng càng khai ra nhiều thì là tội chúng càng lớn ... Vẫn câu nói đó, không bị bắt tận tay thì không có gì phải sợ.” Lão Bạt làm trôm cả đời, nói ra đều là lời vàng ngọc:
Đúng rồi, vốn là chuyện nhỏ xíu, lại còn không có chứng cứ, sợ gì, chẳng qua vì từ hôm qua tới giờ tin tức bất lợi liên tục khiến lòng quân hoang mang đâm ra thần hồn nát thần tính, một tên thận trọng hỏi:” Bạt ca, sao anh lại lo?”
“ Tiểu Cao à, chuyện thì nhỏ, nhưng lần này chúng ta gặp phải cao thủ rồi, giờ không còn người bên bảo an hỗ trợ, chúng ta khác gì bịt mắt đi trong đêm, không dễ kiếm cơm nữa đâu.”
Có kẻ còn chưa hiểu: “ Bạt ca, bệnh viện ngày ra vào nhiều như thế, thiếu gì cơ hội.”
“ Đúng thế Bạt ca, bọn em sớm chướng mắt với lũ bảo an rồi, ngồi rung đùi chẳng làm cái mẹ gì mà phải chia tiền cho bọn chúng, thái độ còn bố đời.”
Tội phạm ở cấp bậc này thì làm gì có mấy kẻ có đầu óc, Lão Bạt mắng đám hậu bối không có nhãn quang, không có bảo an giám sát hộ, bắn tin nội bộ ra, có khác gì mù điếc đâu, sớm muộn cũng bị bắt.
Lão đại do dự, đàn em hoang mang, chửi bới Kiều Tiểu Thụy hèn nhát, chỉ vài tiếng đã khai anh em ra, còn nữa, đó là bàn tán đám người tới cướp địa bàn, hỏi nhiều nhất là, mày thực sự không nhìn thấy nó nhét đồ vào người thế nào à?
Lý Vân Xương trả lời tới khô cổ rồi, khẳng định không biết bao lần, đó là người Tam Gia, cả Kiều Tiểu Thụy cũng hồ đồ mắc bẫy,
Lão Bạt khinh bỉ: “ Giờ kẻ mang danh Tam Gia gây án nhiều lắm, đừng để bị chúng dọa, Tam Gia tuyệt tích giang hồ 30 năm rồi.”
Câu này trấn an được lòng quân một chút, nhưng chính Lão Bạt cũng hoài nghi, Kiều Tiểu Thụy là cao thủ nếu mà muốn nhét đồ vu oan hắn, không phải người thường có thể làm được. Nhưng nếu là người trong giới thì còn có cơ hội điều đình với nhau.
Nghĩ tới đó hạ quyết tâm: “ Mọi người chia nhau ra tìm đi, nhất định phải tìm được Lục Chỉ.”
Tên đó còn lang thang ở ngoài không khác gì bom nổ chậm, ai biết xảy ra chuyện gì, cả đám đồng loạt kéo nhau ra khỏi tiểu viện cũ kỹ, xe đạp vứt bừa bãi, còn có người đi bộ, đám trộm cắp tụ tập với nhau tới mức này là quy mô lớn rồi.
Trong ống kính giám thị, Lâm Vũ Tịnh ghi lại hoàn chỉnh cảnh tượng trộm già trộm trẻ tụ họp, Dư Tội đứng sau lưng cô hứng trí nhìn đám trộm như kiến bò chảo nóng.
“ Lão Bạt tên thật là Mao Đại Quảng, theo thông tin tôi tra được trên mạng nội bộ thì hắn có bốn tiền án, ăn trộm, gây thương tích , tụ tập gây sự và cưỡng bức. Thời gian vào tù lâu nhất là 8 năm, hiện 51 tuổi, ra tù sáu năm trước, sau đó không có ghi chép gì nữa ...” Lạc Gia Long đưa laptop cho Dư Tội:
Dư Tội đặt chai nước khoáng uống dở xuống nhận lấy laptop: “ Oa, nhân tài đa năng, hiếm có đấy.”
Ánh mắt Lạc Gia Long đầy nghi ngờ, vì Lâm Vũ Tịnh vặn nút chai nước khoáng Dư Tội vừa bỏ xuống, uống một cách tự nhiên, không ngại Dư Tội uống rồi, hành vi hai người này hiềm nghi càng lớn.
Oa, đã phát triển tới mức không ngại uống nước bọt của nhau rồi sao? Hay chỉ là vô tình? Cơ mà tiếp đó thấy Lâm Vũ Tịnh ngồi sát bên Dư Tội, cùng ghé đầu xem màn hình laptop thì không còn là hiềm nghi nữa rồi, sự kinh ngạc của hắn còn lớn hơn phát hiện ra đầu mục bọn trộm là người tàn tật.
Là anh em sớm tối bên nhau bốn năm trời, Lạc Gia Long thừa biết Dư Tội trước kia chưa có lấy một mảnh tỉnh vắt vai, thằng này lấy đâu ra tự tin bắt đầu một cái là tấn công mục tiêu nhìn đã thấy ngoài tầm với như thế? Thế này khác gì mới học lái xe lại leo ngay lên chiếc xe đua F1, vậy mà hình như lại còn thành công rồi???
Thật vô lý.
Địa điểm giám sát là nóc tòa nhà cách mục tiêu 1400 mét theo đường chim bay, lúc này hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ ối bao phủ nửa thành phố, gió mát lồng lộng thổi tới bốn phía, làm người ta khoan khoái muốn giang rộng tay hét lớn.
“ Đây đúng là hộ gây án chuyên nghiệp, vô gia vô nghiệp, vô thân vô cố, không phải cố kỵ.” Lâm Vũ Tịnh bình phẩm:
Lạc Gia Long nhắc: “ Cũng không phải là không có gì, tôi gọi điện hỏi dân cảnh bắt hắn năm xưa, giờ là phó phan cục trưởng khu Nam Quan, lần thứ hai vào tù, vợ hắn dẫn con bỏ đi, không nói với hắn, có vẻ hắn không đi tìm ...”
Nói tới đó thở dài ngừng lại, vì chẳng biết đối phương có nghe mình nói hay không.
Lâm Vũ Tịnh thấy Dư Tội chuyên tâm nhìn bức ảnh chụp được từ hang ồ đám tội phạm, cô cũng nhìn rất lâu mà không thấy gì, chọc nhẹ y một cái: “ Nhìn ra cái gì rồi?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất