Chương 041: Dục cầm cố túng. (4)
Kiều Tiểu Thụy rút kinh nghiệm, lần này hắn không dám tới chỗ vắng người nữa mà ra đường lớn, chọn chỗ đông mà đi, cứ nghĩ như thế là không còn phải sợ cảnh sát hay lưu manh nữa. Ai dè tính sai rồi, lúc này trên đường, mấy tên đầu trọc, xăm mình đang nhìn với ánh mắt rất khả nghi, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm, vừa định chạy thì có kẻ rút vũ khí ra, dao bổ dưa dài cả thước.
Kinh sợ lùi lại sau, cũng có bốn năm tên cầm dao đi tới, hắn ném bừa chai nước vào một nhóm, nhảy qua lan can, lao về phía đường cho người đi bộ, trà trộn vào đám đông lẩn mất.
Đám người phía sau dai như đỉa, cứ hướng đó gạt người đi đường tìm kiếm, hắn muốn thong thả cũng không được chạy vội đi, mà chạy càng lộ mục tiêu, nhưng còn cách nào, ngoài chạy chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa mà thôi.
Lòng lạnh buốt, xem chừng liên tục hai nhóm đồng bọn bị đánh, giờ thì không thể nồi da nấu thịt, lão đại thẳng tay thanh trừng mình rồi.
Mười năm mưa gió chốn giang hồ
Đầu đường phơi xác hồn về nơi mô?
Bi thương dâng lên trong lòng, Kiều Tiểu Thụy gạt nước mắt mà chạy, chạy mãi cũng tới lúc kiệt sức, roẹt, rút dao thủ công ra, liều thôi, chó cùng rứt dậu rồi, cho dù bị chém chết cũng phải kéo vài tên theo.
Đột nhiên có chiếc xe chạy ngược chiều xông lên đường đi bộ, đuổi sau lưng đám người truy đuổi, phóng về phía Kiều Tiểu Thụy, đỗ cách hắn mấy mét, cửa sổ mở, một cánh tay thò ra lắp đèn cảnh sát lên nóc, tức tiếng còi làm một số kẻ khiếp đảm vang lên.
Thứ này rất hữu dụng, người đi đường còn chưa hiểu ra sao thì có một đám hỗn loạn, tên xông vào cửa hàng, tên chui vào ngõ nhỏ, tên nấp sau quầy hàng, thoắt cái biến mất tung tích. Kiều Tiểu Thụy hai tay chống gối, mệt tới vừa thở vừa nôn khan, chan run bần bật.
Máu mũi chưa khô, rách khéo miệng, mắt sưng húp, Tôn Thiên Minh vốn ở trong nhìn Kiều Tiểu Thụy như chó nhà tang cười đau ruột, giờ nhìn cảnh này làm không khỏi sinh vài phần thương hại:” Xin lỗi nhé, chậc, tôi cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, ài, giang hồ đen tối thật.”
“ Đội trưởng Tôn, anh ác quá ...” Ánh mắt Kiều Tiểu Thụy như con hung thú:
“ Ác sao bằng bọn mày, mày ăn trộm một lần, không biết bệnh nhân có qua nổi không, người nhà bệnh nhân mà đi vay nặng lãi, lại không biết hại thêm bao người, thế nên mày không có tư cách nói câu đó, tao cũng chẳng có gì phải áy náy.” Tôn Thiên Minh căn bản không coi con dao trong tay đối phương ra gì, nghiêm mặt nói:
Kiều Tiểu Thụy tay buông thõng, hung quang trong mắt tan đi, hắn chẳng có cái dũng khí đó:” Anh muốn gì?”
“ Bọn tao không có bất kỳ chứng cứ gì để bắt mày, nhưng đồng bọn của mày thì không cần bất kỳ chứng cứ nào hả?” Tôn Thiên Minh đánh trúng chỗ yếu hại:
Kiều Tiểu Ba ngồi bệt xuống đất, đôi mắt thất thần, hắn thậm chí hi vọng Tôn Thiên Minh giống lần trước còng tay mang mình đi, nhưng cảnh sát không cho hắn toại nguyện. Xe cảnh sát đóng lại, nổ máy, chuẩn bị bỏ đi rồi, hắn vội với tay gọi:” Khoan đã!”
“ Suy nghĩ thấu đáo hãy gọi tao lại, mày thích cứng đầu thì tùy mày, tao kiếm đứa khác cạy miệng, chuyện này đơn giản lắm, mày giúp tao thì tao giúp mày .... Dù sao trộm cắp chẳng phải tội nặng, vào đó không lâu.”
Kiều Tiểu Thủy lảo đảo bò dậy, tự động đi lên xe cảnh sát, đóng sầm cửa lại, không định ra nữa: “Tôi tự thú, mẹ nó, muốn giết lão tử à, không biết ai chết trước đâu.”
Nửa tiếng sau ở đội hình cảnh phân cục ba, Kiều Tiểu Thụy vừa ăn vừa uống vừa kể với cảnh sát ghi chép bên cạnh, ngay cảnh sát cũng phải kinh ngạc, bọn trộm cũng có nhân tài, trí nhớ tên này rất tốt, từng vụ án, lấy bao nhiêu, ăn chia thế nào đều nhớ.
Đúng rồi, chủ yếu khai chuyện thối tha của JJ Đồng Đại Soái, Thiết Đản Dương Thiết, Lão Bạt Mao Đại Quang, nhưng kẻ truy sát hắn.
............... ....................
Một cái, hai cái, ba cái, có ngắn, có dài, đủ các loại vũ khí ném lên bàn Lưu Tinh Tinh, những thứ này đều là đạo cụ soát được trên người bọn trộm, hôm nay đem ra dùng, nếu không phải là có đội trưởng Tôn đảm bảo, hắn không dám để Dư Tội làm chuyện này.
“ Không ai bị thương chứ?” Lưu Tinh Tinh hỏi lại lần nữa:
Hiệp cảnh vừa giả lưu manh quay về cười:” Không, dọa tí thôi mà.”
“ Không tạo thành ảnh hưởng ác liệt gì chứ?” Lưu Tinh Tinh lo nhất cái này, phải giữ mình, trước kia không ai quản làm bậy chút không sao giờ đại đội chống trộm cắp giờ là điểm sáng, làm việc cần chú ý phương thức chút, nếu bên ngoài mà biết "cảnh sát cầm dao truy đuổi nghi phạm" thì hắn phải cởi bộ cảnh phục xuống:
“ Đội trưởng, anh yên tâm, thằng kia tưởng là đồng bọn hắn thuê giết người bịt miệng, chủ động chạy vào xe của đội trưởng Tôn, ha ha ha, chưa bao giờ thấy thằng trộm nào có tính tự giác như thế ...”
“ Cút!” Lưu Tinh Tinh bợp một phát đuổi đi:
Đám cảnh sát bị đuổi ra ngoài chẳng buồn, cười hì hì xúm quanh Thử Tiêu: “ Anh Tiêu, không phải anh nói hôm nay mời khách à?”
“ Cừu thảo nguyên quán Cật Xuyến Oa, đi cho mau, lề mề gì, mọi người tới rồi.” Thử Tiêu hào sảng phất tay đuổi đám anh em đi, hắn vừa cùng Lý Nhị Đông về, tới báo cáo với đội trưởng, mà nhìn mặt không giống đi phá án, mà giống vừa đi làm trò xấu về:
Lưu Tinh Tinh chướng mắt mắng:” Đây là lần đầu cũng là lần cuối, phá án phải có quy trình, quy củ, không thể hứng lên là làm.”
“ Vâng, đội trưởng ... Có điều anh nói với chúng tôi ích gì, anh đi giáo huấn Dư Tội ấy, thằng đó mới là đứa chuyên đứng sau lưng người ta bày chủ ý xấu, anh không biết chứ ...”
“ Cút cút ...” Lưu Tinh Tinh không muốn nghe, biết ít đỡ đau tim, thấy hai tên kia vẫn chưa đi, không vui:” Không nghe thấy à?”
“ Có, nghe thấy rồi ạ, có điều đội trưởng, hôm nay chúng tôi mời khác ở Cật Xuyến Oa, anh mà không đi, chúng tôi ... ngại.” Lý Nhị Đông cười nịnh:
“ Không đi.” Lưu Tinh Tinh bực bội, giờ Thử Tiêu gọi một tiếng còn hiệu quả hơn cả đội trưởng hắn lên tiếng, chuẩn xác mà nói là không hữu dụng bằng bữa ăn:
Tóm lại là trong lòng có chút lửa giận, không thoải mái, không muốn đi, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông gặp khó, kỳ thực cũng biết đội trưởng là người tốt, lo cho mọi người lo cho đội, vậy mà cấp dưới của mình trên có người che chở, dưới có đội viên giúp đỡ, bỏ đội trưởng hắn đi đâu, ai mà vui được.
“ Sao còn chưa đi.” Lưu Tinh Tinh lấy thuốc lá ra hút:
Lý Nhị Đông vội vàng tới châm lửa:” Đội trưởng, sắp qua giờ cơm rồi, anh em đều đang đợi:”
“ Không đi.” Lưu Tinh Tinh ném điếu thuốc đi, lửa giận không nhỏ:
Thử Tiêu mặt mày nhăn nhó: “ Đội trưởng, anh không đi không được.”
“ Á à, tôi không đi đấy, xem cậu làm gì được tôi nào? Dọa tôi à?”
“ Không phải, mà chúng tôi đón chị dâu tới nhà hàng rồi, anh về nhà cũng không có ai nấu cơm cho ăn đâu.”
“ Thằng nhãi ranh này ...” Lưu Tinh Tinh vơ văn kiện trên bàn ném luôn:
Thử Tiêu và Lý Nhị Đông ôm đầu chạy, vừa chạy vừa cười chẳng có tí nghiêm túc nào, Lưu Tinh Tinh cũng phải bật cười, không nghiêm mặt với bọn này lâu được.
Lát sau xuống lầu thì hai thằng mặt dày ân cần đợi sẵn, Lưu Tinh Tinh hết cách đành lên xe, nhưng vẫn giáo dục:” Mấy đứa còn trẻ, tiền lương không cao, đừng có suốt ngày ăn ăn uống uống, tiết kiệm tiền mà lấy vợ.”
“ Không sao đâu đội trưởng, không mất tiền, Dư Tội trả.” Thử Tiêu tiết lộ:
“ Tiền của Dư Tội thì không phải tiền à, đúng là chưa quản việc nhà chưa biết dầu củi tốn kém.”
“ Anh đừng tiếc, đó là kinh phí phá án bệnh viện chi, không ăn cũng phí, chúng tôi ngày nào cũng ăn.” Lý Nhị Đông mặt thòm thèm, rõ ràng mấy ngày qua kiếm chác cũng khá:
Lý Tinh Tinh đắng mồm, lời muốn nói nuốt vào, hết lời để nói rồi, chuyện phá án để đơn vị thanh toán hóa đơn là bình thường, nghiêm khắc mà nói là thói xấu ... Thế nên phải kín đáo chút, lấy kinh phí phá án đi ăn tiêu trắng trợn thế này đúng là ... thở dài, hết nói nổi.