Chương 042: Hốt trọn cả ổ. (1)
Thẩm vẫn vẫn tiếp tục, nhưng mà giống như tán gẫu vậy, Kiều Tiểu Thụy ăn hai bữa cơm, làm vài chai nước ngọt, đi nhà xí ba lần. Thời gian còn lại thao thao bất tuyệt kể chuyện buồn vui trong nghề, không giống đi lấy lời khai mà như người bụng chất chứa đầy tâm sự, tìm được chỗ phát tiết vậy.
Theo lời khai của hắn thì đây là băng nhóm tụ tập nhiều trường phái trộm cáp khác nhau, dùng quan hệ kỳ quái tụ dưới trướng Mao Đại Quang biệt danh Lão Bạt.
Nghe nói lựa chọn địa điểm tính đặc thù như Bệnh viện Ung Bướu là ý tưởng độc đáo của Lão Bạt, vì nơi đó nhốn nháo hơn cả chợ, dễ ra tay, không chỉ khu khám bệnh, chỗ thu phí, khu phòng bệnh, mà bất kỳ chỗ nào cũng gây án được. Bệnh viện Ung Bướu thì khác gì bệnh viện khác? Nguyên nhân chủ yếu là bệnh nhân vào đây toàn bệnh nặng, chữa trị tốn kém, lòng người càng loạn, dễ lộ sơ hở. Kiều Tiểu Thụy kể, thu nhập trong băng do Lão Bạt thống nhất phân phối, một phần trực tiếp cho bảo an tuần tra và phòng giám sát, vốn mọi người mang tư tưởng phù sa không chạy ruộng ngoài, nhưng nhiều lần bình an vô sự, nên dần dần bội phụ sự nhãn quang của lão đại.
Lợi ích luôn là động cơ, là giường ấm sinh ra tội phạm, chưa tới hai năm, băng nhóm phát triển lên tới trên 20 người, thậm chí nhiều tên trộm lang thang ngưỡng mộ mà tới, tụ tập ngoại vi mong được Lão Bạt che chở. Băng nhóm này được Lão Bạt phân chia trông chừng, yểm hộ, tiêu thụ đều rất rõ ràng, thêm vào thông đồng với bảo an, nguy hiểm gây án rất thấp, dù thi thoảng lỡ tay bị nạn nhân phát hiện, bốn xung quanh là trộm, dám bắt, chúng kéo cả tới cắn trả.
“ Hừm, giỏi, làm tốt lắm, giờ xem phía bệnh viện còn mặt dày đi cáo trạng chúng ta không, cả cơ quan mình còn không quản nổi nữa là.” Cục trưởng Tiền của phân cục ba bỏ báo cáo xuống, lòng nhẹ đi không ít, sự kiện dây dưa phiền hà này cuối cùng đi vào hồi kết:
“ Tình huống đại khái là thế, tên bảo an La Uy cũng khai, ban bảo an của bệnh viện có 9 người nhận lợi lộc từ bọn trộm, nhiều thì một hai nghìn, ít thì vài trăm, không chỉ bắn tin cho tội phạm, ác liệt hơn còn xóa hình ảnh gây án nếu vô tình ghi hình được.” Tôn Thiên Minh báo cáo, nhớ lại mấy lần bất lợi trước đó chỉ muốn tóm người bệnh viện đánh một trận:
“ Điều kiện chín muồi chưa, có thể nhổ tận gốc chúng không?”
“ Chưa chín muồi lắm, toàn là chứng cứ gián tiếp, chúng tôi đang lục lọi phim ghi hình còn lại.” Tôn Thiên Minh không thể không phục Lão Bạt, cả vụ án nhỏ như thế mà cũng nghĩ cách xóa dấu vết:
“ Cứ bắt trước đã, đào sâu thêm được tội che dấu, chúng hết ngông nghênh, chuyện này phải có câu trả lời với cục. Được bao nhiêu bắt bấy nhiêu, đánh tan chúng, muốn tụ lại chúng khó, mục đích của chúng ta thế là đạt được.” Cục trưởng Tiêu cũng hận bọn trộm vặt này ngứa răng, chúng là nguồn cơn gây mất trị an, bôi nhọ cảnh sát: “ Phải rồi Tiểu Tôn, biện pháp vừa rồi cậu nói không tệ, châm lửa gây mâu thuẫn nội bộ, rất tốt, đáng được biểu dương, là ai nghĩ ra thế?”
“ Cậu ấy tên là ... Dư Tội.”
Cái tên thật quái dị, cục trưởng Tiền tò mò hỏi chi tiết, nghe nói là mời của đội chống trộm cắp, lại còn là cảnh sát mới, còn am hiểu kỹ thuật ăn trộm, khiến cục trưởng Tiền ngạc nhiên cười mãi.
Hôm nay tương đối bận rộn, tiễn chân viện trưởng Tằng tới nói khó, lại tiễn cục trưởng Tiền tới hỏi tình hình vụ án, đi gặp Kiều Tiểu Thụy và hai bảo an, Tôn Thiên Minh triệu tập hết đội viên, nhân thủ không đủ, còn điều thêm mười mấy cảnh sát từ đồn công an.
Từng tài liệu gồm ảnh, thân phận, thông tin nơi ở tại khu vực khác nhau, phân phối cho lực lượng tham gia vụ án, cứ hai ba người một tổ, hoặc theo dõi hoặc cắm chốt, khóa chặt nghi phạm tản mác khắp thành phố.
8 giờ tối, liên tục có thêm tin tức nghi phạm truyền về.
Đồng Đại Soái rúc vào lò mổ chơi mạt chược, theo dân cảnh khu vực cho biết, thằng này là con bạc có tiếng, xưa nay luôn nghi ngờ nguồn tài chính của hắn, giờ mới biết hắn có bản lĩnh lớn thế.
Lưu Thiết hay còn gọi Thiết Đản, tụ tập đám trộm ở nhà hàng Tiểu Thương Nguyên ăn uống, chẳng phải chúc mừng gì, cuộc sống lũ tội phạm là thế, hôm nay có rượu hôm nay say, khỏi phải theo dõi, vài tên trong danh sách uống say luôn ở đó.
Lý Vân Xương, Tương Huề thì tới trung tâm tắm rửa chơi gái rồi, cái danh Xướng Phu từ đó mà ra, phá án ở cơ sở anh không thể không phục dân cảnh, chỉ cần là danh nhân trong khu vực, bất kể chui vào ngốc ngách nào không phải là cố tình lẩn trốn là họ tìm được hết, dân cảnh chỉ cần nhắc máy lên gọi cái cú là dẫn người tới tận nơi ... Uầy, mẹ nó, hai thằng đang trần chuồng làm việc.
Nhân lực lần lượt vào vị trí, Tôn Thiên Minh đi qua đi lại trong văn phòng, không ra lệnh bắt, hắn cứ đi loanh quanh suốt, mặc dù lần này đội chống trộm cắp tự động thu đội, nhường thành quả cuối cùng cho hắn, hắn vẫn có chút bất bình. Tâm kết chính là ở tên trộm già Mao Đại Quang, bắt được bọn trộm nhỏ, bằng vào lời khai của Kiều Tiểu Thụy, đủ khiến bọn chúng cắn lẫn nhau, khi đó băng nhóm tan rã, thiên hạ thái bình.
Cách đó đối phó với bọn trộm nhép còn được chứ với tên trộm già này thì khó, lão già này vẫn có thể thoát tội, vì lão không trực tiếp tham gia trộm cắp, chỉ bày mưu lập kế, nhiều lắm thêm tội hối lộ đồn trưởng đồn công an cứu vài tên đàn em ra.
Vì sao đội chống trộm cắp lại không đả động gì tới lão già đó, chẳng lẽ Dư Tội có ý đồ gì? Muốn ăn phần to nhất?
Suy đi nghĩ lại, đến hình cảnh còn chẳng làm gì nổi tên trộm già này thì đội chống trộm cắp làm gì được.
Đúng lúc này Tôn Thiên Minh nhận được điện thoại của Dư Tội, không biết nghe được cái gì mà vội vàng rời đội, chạy vội tới đường Trường Trì.
Thời gian đã là 22 giờ.
................... ..............
“ Xem ra hắn thực sự chuẩn bị đi.” Lâm Vũ Tịnh nhìn qua thiết bị giám sát nói nhỏ:
Có thể nhìn thấy bóng người bận rộn ở tầng hai kia, đang dọn dẹp đồ đạc, một cái valy không quá lớn, thi thoảng còn thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn chẳng thể phát hiện điểm giám thị cách hơn 1 km, cùng với chốt ngầm không ở trong tầm mắt, dùng Mã Bằng theo dõi người ta, đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Rời mắt khỏi thiết bị, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, cái thành phố công nghiệp nặng Đại Nguyên này ô nhiễm nghiêm trọng, cho dù thành phố nhiều năm qua tích cực xanh hóa, cải tạo môi trường, bầu trời vẫn mơ mơ hồ hồ, màu đen đùng đục nhìn chẳng rõ, cũng giống như thằng nhãi ranh Dư Tội đang gọi điện thoại kia, chẳng biết y đang bày trò gì.
“ Này, cảnh sát không thể bắt người bừa bãi đâu đấy.” Lâm Vũ Tịnh cẩn thận nhắc trước:
“ Bắt giặc phải bắt vua trước, nếu không chẳng bao lâu sau hắn sẽ thành lập băng nhóm mới, sao chị lại bảo là bắt bừa.”
“ Thực tế thì đúng, nhưng lý luận thì sai, chứng cứ trước bắt người sau, hắn là tên tội phạm chuyên nghiệp, cậu bắt trước chưa chắc lấy được chứng cứ đâu.” Lâm Vũ Tịnh lại phải dặn:
Dư Tội châm một điếu thuốc: “ Ý chị là, nếu không có chứng cứ, cho dù biết đối phương là tội phạm thì vẫn phải để cho tội ác tiếp diễn.”
Lâm Vũ Tịnh không bị cái luận điệu méo mó của Dư Tội làm dao động còn nghiêm khắc nói: “ Chứng minh hắn phạm tội là chức trách của cảnh sát như cậu đấy.”
“ Sai rồi, là của cảnh sát phái trường học như chị mới đúng.”
“ Vậy cậu là loại cảnh sát gì?”
“ Cảnh sát phái giang hồ.” Dư Tội trắng trợn tuyên bố: “ Cho nên tôi dùng thủ pháp giang hồ giải quyết, nếu chị thấy ngứa mắt, có thể rút mình ra.”
“ Xì, tôi vốn chẳng liên quan tới nhiệm vụ này, làm gì kệ tôi.”
Phải thừa nhận rằng Lâm Vũ Tịnh là cảnh sát rất chuyên nghiệp, ít nhất giữ tư thế nằm giám sát bảy tám tiếng liền, Dư Tội phục sát đất, đứng dựa vào lan can, hưởng thụ từng con gió đêm mát rượi thổi qua người, khoảng cách rất gần, thấy được khuôn mặt trắng trẻo, thấy mái tóc đen hòa vào trời đêm của cô, Lâm Vũ Tịnh thích buộc đuôi ngựa, đơn giản làm cô đầy sức sống.
Ngự tỷ, đồng phục ... Oa, bà nó chứ, lắm từ dụ dỗ người ta phạm tội thế?