Dư Tội

Chương 046: Trộm già, trộm trẻ. (2)

Chương 046: Trộm già, trộm trẻ. (2)
“ Anh Mã, giữ lão ta hộ tôi, đừng để lão giở trò.” Dư Tội chuyển lão già cho Mã Bằng khống chế, còn mình cúi người xuống tháo giày lão ta, thấy mí mắt lão giật giật, khinh miệt nói: “ Vốn quan tài chưa nuốt vào bụng hả, vậy thì chỉ còn ở trên người, chút kia chử đủ chôn nắm xương già của lão.”
Roẹt, Dư Tội dùng dao của Mã Bằng không tốn mấy công sức lột được đế giày ra, tấm sắt đen xì xì, cầm trong tay, lại nạy ra một khối khác, ngẩng đầu nhìn lão già nhũn người suýt ngã, mọi người không hiểu gì.
Dư Tội cầm cục sắt mài lên tường xòe ra cho mọi người xem, cục sắt đen xì chuyển màu vàng óng, là vàng, hai tấm bằng miếng lót giày, số vàng này giá trị hẳn tới mấy chục vạn, ít cũng phải được 20 vạn.
“ Khoản tiền này lớn lắm, nếu lão không nói rõ được nguồn gốc là mạt vận đấy ... Cho lão hai lựa chọn, một thành thật khai báo ăn cơm tù, vào đó mà dưỡng lão. Thứ hai, lão không khai cũng được, tay trắng ra khỏi đây, tuổi chừng này rồi, muốn tiếp tục sáng nghiệp hơi bị khó đấy.”
Câu này đủ ác, chọc thẳng vào nỗi đau của người ta, làm lão già mắt trợn trừng như muốn rách khóe: “ Mày, mày .... Tao liều mạng già với mày.”
Mã Bằng vỗ má: “ Ê, ngoan ngoãn chút.”
Hết cách rồi, lão già tức muốn xỉu, giờ mới thực sự là đại thế đã mất, chỉ còn chống đỡ bằng chút tinh thần cuối cùng. Dư Tội ngoẹo đầu vỗ vỗ vai lão già: “ Tặng lão một câu, xã hội chủ nghĩa tốt lắm, có chính phủ dưỡng lão ... Tôi thấy lão dựa vào chính phủ là hơn, chứ chống đối chính phủ, chừng này tài sản mà bị tịch thu, cũng oan lắm, có phải không?”
“ Xỉu rồi, xỉu rồi, gọi bác sĩ.” Mã Băng tay giữ người Mao Đại Quang nhận ra ngay lão già này xỉu mất rồi:
Thế là trong phòng cuống lên, thẩm vẫn viên chạy ra ngoài gọi bác sĩ trong đội, Dư Tội vẫn còn buông lời mát mẻ: “ Tinh thần yếu thế này mà cũng đi làm trộm à?”
Mã Bằng cũng thấy tên này ác quá rồi, khiến nghi phạm tức tới ngất xỉu còn chưa chịu bỏ qua. Dư Tội đột nhiên ghé vào tai rống lên:” A, vàng của ai bị rơi này.”
Lão giả lập tức mở mắt thẳng người lên, hai mắt tỏa sáng:” Vàng của tôi, của tôi.”
Cả đám người trong phòng giật nảy mình, tiếp đó không sao nhịn được nữa, người đấm tường, người khom người ôm bụng, cười không ngừng.
“ Được rồi đấy, thẩm vấn đi, nếu không muốn đi dưỡng lão thì cứ lái xe ném lão ta ra đường là xong.” Dư Tội goi thẩm vấn viên mang ghế tới, sau đó dẫn người rời phòng thẩm vấn:
Tôn Thiên Minh trước khi khép cửa ra ngoài còn ghé mắt nhìn, thẩm vấn đã bắt đầu, nghi phạm không cười lạnh nữa, mà bắt đầu khóc xụt xịt, giống bao ông già khác.
Không cần phải nói, phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ rồi, phần còn lại sẽ đơn giản thôi.
“ Làm sao mọi người biết lão ta còn che dấu đồ trên người?” Tôn Thiên Minh đuổi theo truy hỏi, trên mặt không giấu được niềm vui, lập công lớn rồi:
“ Người giang hồ ai cũng nghĩ tới vấn đề phòng thân, làm gì không có vốn quan tài, loại trộm già thế hệ cũ như lão ta, không tin người khác, không tin ngân hàng, lại còn không nhà, không người thân, tất cả vốn liếng sẽ phải ở trên người.” Mã Bằng giải thích qua loa, không muốn để lộ nhiều, đôi lúc hắn chưa hòa nhập với thân phận mới:
Dư Tội trêu: “ Đội trưởng Tôn, nếu anh tóm anh Mã vào phòng lục soát một hồi, chắc là có thu hoạch kha khá đấy.”
Mọi người cùng bật cười, Tôn Thiên Minh cũng không ngốc: “ Chẳng trách cậu làm ầm ĩ lại kéo dài thời gian bắt giữ, từ đầu tới cuối không đả động tới lão ta, là để lão ta dấu vốn liếng trên người hả ... Chà chà, số tiền này mà để đám đồ tử đồ tôn của lão thấy, không thù chết lão mới lạ.”
“ Thật âm hiểm, lão ta lâm vào đường cùng rồi, anh nỡ lòng nào đâm thêm một dao.” Dư Tội làm bộ rùng mình:” Sau này phải đề phòng anh mới được:”
“Cậu, cậu …” Tôn Thiên Minh chỉ mặt mặt Dư Tội nhưng không nói gì chỉ khe khẽ lắc đầu, án được phá, tâm trạng hắn rất tốt, không chấp nữa.
Ra tới ngoài sân Dư Tội xoa xoa tay nhìn đống xe xung quanh:” Đội trưởng Tôn, xe đâu, lát nữa tôi còn lái đi.”
“ Chưa tính là cậu thắng.” Tôn Thiên Minh sầm mặt chơi xấu:” Cậu làm người ta ngất xỉu, không tính là đã thẩm vấn được.”
“ Á, anh quịt à, không chơi thế đâu nhé.” Dư Tội nổi nóng, vậy mà hai người kia lại còn không nói giúp y, cho rằng y giúp một chút lái xe người ta đi là hơi quá:
Tôn Thiên Minh được dư luận, ra điều kiện:” Còn một nghi phạm nữa, cậu mà thẩm vấn được, tôi thực hiện lời hứa ngay.”
“ Ai?”
“ Tên nhỏ nhất, Hứa Nhất Đông, đoán chừng là 16 tuổi, ngay cả nguyên quán cũng nói bậy bạ, tuổi còn nhỏ mà địa vị trong băng đã xếp ngang hàng với đám Đồng Đại Soái, Lưu Thiết rồi.” Tôn Thiên Minh đau đầu, người già với trẻ nhỏ, hắn bị bó chân bó tay:
Mắt Dư Tội đảo tròn:” Thẩm vấn không thành vấn đề, tôi chỉ sợ anh ăn quịt thôi.”
Tôn Thiên Minh trực tiếp móc chìa khóa ném cho Dư Tội, kỳ thực hắn vẫn nghĩ Dư Tội chỉ đùa, ai mà dám lái xe của hắn đi như thế, cười ha hả:” Xong việc cậu cứ mang đi.”
“ Đư Tội, không được ...” Lâm Vũ Tịnh ngăn cản nhưng không ăn thua Dư Tội chộp ngay chìa khóa rồi, lườm Tôn Thiên Minh đang đứng thộn mặt ra, thằng nhóc này làm gì có chuyện gì không dám làm đâu chứ?
Dư Tội chạy về phòng thẩm vấn khi nãy lấy đống báo chí, lúc này Mao Đại Quang đã không còn hi vọng gì, song vẫn tránh nặng tìm nhẹ, nói mình không phải là trộm, thấy y vào còn hoảng sợ, Dư Tội kệ xác lão ta, đi luôn.
Ra tới ngoài Lâm Vũ Tịnh vẫn còn đang định bảo y trả chìa khóa, không ngờ Dư Tội nắm tay cô kéo đi, vào phòng Tôn Thiên Minh nói chuyện, lát sau đi ra, lại gọi Mã Bằng thì thầm một hồi. Khi Lâm Vũ Tịnh xuất hiện thì mái tóc đã xõa xuống ngang vai, thiếu đi chút mạnh mẽ, thêm vài phần ôn nhu, cười giải thích với Tôn Thiên Minh đang tròn mắt nhìn:” Cậu ấy lấy mất nịt của tôi.”
“ Lấy nịt, làm gì?” Nguyên nhân Tôn Thiên Minh ngây người tất nhiên không phải là thế:
“ Không biết, cậu ấy nói là công cụ tra tấn.” Lâm Vũ Tịnh dở khóc dở cười chỉ Dư Tội cầm tờ báo chạy vào phòng thẩm vấn, vừa rồi bị Dư Tội cướp nịt buộc tóc, lại còn lợi dụng cơ hội sờ một cái làm cô tới giờ vẫn còn đỏ mặt:
Tôn Thiên Minh không yên tâm, vội vàng đuổi theo, ghé mắt nhìn qua mắt mèo của phòng thẩm vấn, nhìn không rõ, đẩy cửa đi vào luôn, Dư Tội đang lật báo xem.
Đối phương tuổi còn nhỏ nhưng miệng đầy dối trá, người không cao nhưng trình độ không thấp, mắt cứ lấm lét như tính đường lừa người ta. Dư Tội không khỏi nhớ tới Thằng Nhóc ở trong trại giam, cái thể loại chính cha mẹ nó cũng chẳng thương nổi, từ nhỏ rời gia đình, thiếu quan tâm, đôi mắt lúc nào cũng phòng bị, do hoàn cảnh sống thiếu an toàn mà ra.
Động cơ, khuynh hướng tâm lý, lựa chọn mục tiêu phạm tội, những lý luận tội phạm học từng thấy rất thâm thúy khó hiểu, nhưng Dư Tội vào trại giam một chuyến, mọi lý luận thành thực tiễn, nhìn càng thấu sự đợi, dù sao thì nơi đó tụ tập cặn bã toàn quốc, tính đại biểu cao. Dư Tội lật báo, tìm một tin tức giải trí mà chính y cũng chẳng tin, thi thoảng liếc nhìn thằng nhóc.
Mã Bằng được gọi vào, hắn đóng vai cảnh sát xấu, hai thẩm vấn viên vẫn đứng bên cửa đọi, Dư Tội xua đuổi:” Ra ngoài đi, đừng cản trả tôi trò chuyện với tiểu huynh đệ.”
Tôn Thiên Minh ra hiệu hai người kia đi, hắn không dám, chỉ lo Dư Tội đi quá đà.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất