Chương 047: Trộm già, trộm trẻ. (3)
Trong phòng thẩm vấn, Dư Tội chỉ một tin ở góc bài báo, thái độ khá thân thiện hỏi nghi phạm: “ Xem tin này đi, cậu có tin không?”
Nghi phạm nghi hoặc liếc mắt nhìn, đó là tin ngắn, nói có nam tử có địa vị say rượu, bạn gái nghịch ngợm trách hắn đối xử không tốt với mình, lấy nịt buộc tiểu JJ của bạn trai, kết quả nam tử tỉnh rượu thấy không ổn đi bệnh viên, ai ngờ hoại tử rồi, phải cắt JJ đi.
“ Không thể nào, làm gì có loại ngốc thế, nam tử kia thảm quá.”
“ Cậu không tin có loại chuyện đó à?” Dư Tôi hỏi, đứa bé này đúng là còn nhỏ lắm, cười một cái cảm giác rất ngây thơ:
“ Không tin, bịa ra thôi, báo chí thời nay chỉ là thứ để chùi đít.” Nghi phạm phát biểu một câu cứ như hiểu đời lắm rồi vậy:
“ Ha ha ha, hôm nay cậu được mỗi câu này là nói thật.” Dư Tội cười gập người, giọng điệu này sao mà giống y hồi trước thế cơ chứ, đang cười đó mà trở mặt ngay được:” Không tin chứ gì, hay, Lão Nhị, còng lại đi, chắc vào.”
Mã Bằng mặt nghiêm nghị đi tới, còng ngược tay lại, lấy thêm cả còng của Tôn Thiên Minh còng chân, nghi phạm hơi run, cầu khẩn:” Đại ca, đừng đánh em, em thực sự không biết gì hết, anh có đánh em không có gì để khai đâu.”
“ Cảnh sát sao có thể đánh người, chỉ là cậu mười câu không có được một câu nói thật, đó là bệnh, phải chữa trị.” Dư Tội nhìn là biết thằng nhãi này biểu diễn rồi, nhưng y vừa xòe tay ra, tiếng kêu im ngay, đóng giả tức thì biến thành sợ thật:
Dây nịt, chớp mắt làm nghi phạm liên tưởng tới mẩu tin ngắn vừa nãy, tạo ra tưởng tượng đáng sợ nhất trong đầu.
“ Thế này đi, tôi lấy dây nịt buộc JJ của cậu lại, đến tối mai mới tháo ra.” Dư Tội nói với vẻ mặt đầy hứng thú:
Nghi phạm liên tục vùng vẫy, nhưng cái ghế bị Mã Bằng giữ chặt, người cố gắng ngả ra sau tránh Dư Tội thật xa, ra sức la hét:” Tôi sẽ tố cáo anh, tôi sẽ tố cáo anh.”
“ Ngay cả cậu còn không tin thì nói ra ai tin.” Dư Tội cười càng lúc càng quái:
“ Anh dám à?” Nghi phạm hết sức hét lên như muốn hăm dọa:
“ Con mẹ nó, hỏi ngây thơ thế, trên đời này làm gì có chuyện gì mà cảnh sát không dám làm, có giết mày thì tao cũng không phải đền mạng. Chắc mày đọc khối tin nghi phạm vào đồn công an rồi gặp tai nạn chết nhỉ, mày thấy cảnh sát nào phải chịu trách nhiệm chưa?” Dư Tội đưa tay muốn kéo quần hắn:
“ Đừng đừng anh ơi, anh tha cho em đi, ai lại chơi thế, phục rồi, phục rồi, được chưa.” Nghi phạm đổi giọng:
“ Phục làm cái buổi gì, lão tử đang rảnh, chỉ muốn chỉnh mày chơi thôi.” Dư Tội lộ bản mặt tệ hại, hô lên:” Tắt camera giám sát cho tôi cái nào.”
“ Không không, đừng ...” Nghi phạm kinh hoàng vùng vẫy, la hét cứu mạng, bị Mã Bằng ở sau ấn chặt lên ghế, sợ tới nhũn người, thở hồng hộc:
Dư Tội vừa cởi thắt lưng của nghi phạm, vừa khoái trá nói:” Lát nữa nói cho tao biết cảm giác nhé, lần sau tao dùng còn miêu tả cho người khác ... À quên, tắt cả đèn đi, cảnh này cầm trẻ em dưới 18 đấy, ha ha ha ... “
Tách, phòng tối om, nghi phạm cảm giác tay Dư Tội chạm lên người mình không khác gì con rắn độc có thể cắn người ta bất kỳ lúc nào, bật khóc:” Đại ca, em nói, em nói, em nói, vài cái ví thôi mà, đừng hại em.”
“ Ô sao JJ bé thế này nhỉ, thế này làm sao xài, đằng nào cũng chẳng dùng được.”
Bóng tối khuếch đại sợ hãi lên gấp nhiều lần, nghi phạm sợ lắm rồi, gào lên:” Mấy chú cảnh sát ơi, quay lại đi, hỏi gì cháu cũng khai, cháu khai mà, hu hu hu, không dám nói dối nữa, không dám nữa rồi ... Các chú ơi cứu cháu với ... Đừng ...”
Tiếng la hét như từ dưới địa ngục vọng lên khiến thẩm vấn viên phòng khác, Tôn Thiên Minh đuổi họ quay trở lại, xem đồng hồ, mới 2 phút 40 giây, bảo hai thẩm vấn viền vào thẩm vấn, đèn vừa bật lên, nghi phạm nước mặt nước mũi ròng ròng, lần này nhìn thấy cảnh sát khác thân hơn ca mẹ ruột, chưa hỏi đã tuôn cả tràng ...
Lâm Vũ Tịnh bị ngăn không cho tham gia, đứng đợi dưới lầu, thấy Mã Bằng, Tôn Thiên Minh đi xuống vẻ mặt quái dị, hỏi:” Sao rồi, không hiệu quả à?”
“ Có ... Cô hỏi cậu ấy.” Hai người kia đều không tiện trả lời, đẩy Dư Tội:
Tôn Thiên Minh vẫy tay coi như đã chào, lần này thua không oan, cái xe phải giao cho người ta rồi.
Mã Bằng không chịu được Lâm Vũ Tịnh tra hỏi, kể qua loa, làm Lâm Vũ Tịnh nghe mà mặt đỏ bừng bừng, nhổ phì một cái:” Cái đồ xấu xa, cách ghê tởm vậy mà cũng nghĩ ra được, sao anh không ngăn cậu ấy.”
“ Làm sao mà phải ngăn, sớm biết cách này hiệu quả như vậy tôi cũng dùng rồi, hiệu quả hơn cả chuyên gia thẩm vấn trong cục chúng ta.” Mã Bằng chốt một câu cực hiểm:” Với lại dây nịt là của cô mà.”
Lâm Vũ Tịnh nhổ phì thêm một cái, không thèm để ý nữa.
Chừng 7 phút sau, Dư Tội từ cầu thang đi xuống, cười ha hả:” Lão Nhị, anh phục chưa, dạy anh nhé, thiếu niên tham sắc, ông già tham tiền, cứ nhắm vào đó mà trị, phát nào chuẩn phát đấy ... Ha ha ha, anh biết thằng nhóc đó đi ăn trộm từ bao giờ không, 12 tuổi, tới giờ tuổi nghề là 5 năm, nhiều gấp mấy lần tôi, vẫn chưa 18 đấy.”
“ Cậu thì hơn 20 năm tuổi nghề mới đúng, xấu xa từ nhỏ.” Lâm Vũ Tịnh mặt lạnh lùng:
Mã Bằng áp giọng xuống:” Tôi nói với cô ấy rồi.”
“ Á, anh ...” Dư Tội tức điên muốn đánh Mã Bằng, Mã Bằng đã có phòng bị, vả lại thân thủ của hắn không tầm thường, lách người đẩy tay Dư Tội đi, chạy ra xe trước, để lại Dư Tội lung túng đối diện với Lâm Vũ Tịnh, như đứa bé làm sai líu ríu nói: “ Tôi ... Tôi chỉ dọa nó thôi mà ... không định làm thật ... Cũng chưa làm gì mà nó đã khai rồi.”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Lâm Vũ Tịnh chợt biến thành nụ cười, Dư Tội thở phào, không ngờ cô lại trở mặt, mắng:” Sao cậu lại thất đức như thế?”
“ Đâu thể coi là thất đức, lại không làm thật.” Dư Tội cẩn thận phân bua:
Lâm Vũ Tịnh hất mái tóc bỏ đi, Dư Tội gãi đầu gãi tai, chẳng lẽ đỏ bạc đen tình rồi, chỉ muốn vặn cổ Mã Bằng, thoáng suy nghĩ Dư Tội chạy đuổi theo Lâm Vũ Tịnh đã đi tới bên cái xe của đội chống ma tùy, điệu bộ ngập ngừng.
Lâm Vũ Tịnh hời hợt nói:” Không còn sớm nữa, cậu về nghỉ ngơi đi, cả đêm không ngủ rồi.”
Dư Tội cuống lên:” Chị Lâm, tôi có xe rồi, tôi đưa chị về cùng ngủ .. à, không, đưa chị về, đưa chị về”
Lâm Vũ Tịnh lên xe rầm một cái đóng cửa lại làm Mã Bằng cười như thằng điên, Dư Tội tát mình một cái, lỡ mồm đem suy nghĩ thật nói ra rồi, cái xe phun làn khói đen, rồ máy đi mất.
Mẹ nó, Mã Bằng cố ý, Dư Tội hậm hực nghĩ, Lâm Vũ Tịnh đi rồi, cho dù thắng được cái xe, lòng chẳng có chút niềm vui nào ...
Ngày hôm sau chiến quả tiếp tục mở rộng, lại căn cứ vào lời khai của nghi phạm, bắt thêm bảy tên trộm hoạt động ở Bệnh viện Ung Bướu, không chỉ bắt người, mà còn thu được ba xe và hàng chục thứ công cụ dùng để gây án, trong đó một thứ rất tiên tiến dó là máy quét, thứ này phát hiện ra dải bảo mật trên tờ NDT là sẽ léo sáng, bọn trộm giờ dùng cả công nghệ cao tìm mục tiêu rồi.
Đương nhiên gây chú ý nhất là số vàng Mao Đại Quang dấu trong người, nặng tới 700 gram, đừng nói tổ chức ăn trộm, bằng vào nguồn gốc số vàng đủ cho lão già ăn đủ, đa số là do tang vật trang sức vàng mà chúng trộm được làm ra, bị tay trở thụ số một Đồng Đại Soái vạch mặt.
Lại vài ngày nữa, băng nhóm trộm cắp do Mao Đại Quang cầm đầu bị diệt gọn, Lai Văn lại như cá mập ngửi mùi máu, chuyên môn tới phân cục ba phỏng vấn, cùng ngày bệnh viện tặng cho phân cục một lá cờ gấm "Vệ sĩ nhân dân", Lai Văn hưng phấn không thôi, kỳ năm loạt bài "Săn trộm" đã hình thành.
Tôn Thiên Minh nhiệt tình khoản đãi người của ban tuyên truyền, bệnh viện và truyền thông, chỉ là nhận lá cờ "Vệ sĩ nhân dân", nụ cười không được tự nhiên cho lắm, cái bản lĩnh đó, hắn tự biết mình không có.