Dư Tội

Chương 048: Cha con hiếm có. (1)

Chương 048: Cha con hiếm có. (1)
Một tuần sau sự kiện bệnh viện Ung Bướu ...
Đại Nguyên đã thực sự bước vào mùa đông giá lạnh, nhiệt độ hạ xuống âm 4 độ C, cây cối lụi tàn, hai bên lề đường là đống tuyết chưa tan hết, tuy xe cộ ngoài đường vẫn nhiều, nhưng ở trong xe nhìn ra, từng đợt gió cát rít gào, cảm giác thành phố trở nên đìu hiu vắng vẻ hơn nhiều.
Cái lạnh chưa phải thứ đáng sợ nhất, gió mang theo cát đập rào rào vào cửa kính, người đi đường phải che kín mặt, vùng tây bắc này không phải nơi tuyệt vời nhất để sống.
Chiếc xe POLO của bạn gái do Lạc Gia Long lái lần nữa xuất hiện ở đại đội chống trộm cắp, cái đại đội như lọt thỏm giữa thành phố toàn nhà cao tầng có cái hay của nó, tường cao, cây rất rậm, ở đây uy lực gió cát cũng giảm xuống gần như không thấy nữa.
Lạc Gia Long ra khỏi xe liền kéo áo khoác cao cổ che gần nửa khuôn mặt, hắn thay mặt bệnh viện mời cơm mấy lần, nên là người quen nơi này rồi, ra vào thoải mái, vừa vặn gặp Lâm Tiểu Phượng chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, giữ hắn lại trò chuyện một lúc, giỏ xe điện là mấy mớ rau mới mua, chẳng giống cảnh sát gì cả. Vị này đi Dương Khương và Rậm Lông lại tới, nhiệt tình ôm Lạc Gia Long hỏi thăm, có điều phải đưa trộm vào phòng giam, không trò chuyện được lâu.
Lạc Gia Long hỏi mấy người bạn, nhưng Dư Tội không có mặt, chỉ có Thử Tiêu và Lý Nhị Đông, hỏi không đi làm nhiệm vụ à, Dương Khương cười không đáp, rất thần bí, làm Lạc Đà cảm giác không lành.
Có chuyện rồi lại còn chẳng phải chuyện tốt, Lạc Gia Long lo cho hai người bạn xấu, đi lên tòa nhà bốn tầng bao quanh cái giếng trời rộng, trên đường đi gặp phó đội Cẩu, biết hắn tới tìm bạn, chỉ gian phòng rồi lại vội vã đi mất.
Không phải hai tên này lại phạm sai lầm rồi chứ? Lạc Gia Long thấy khả năng này không hề nhỏ chút nào, đám bạn học là loại hàng gì, hắn chẳng lạ, rón rén bước chân đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy Thử Tiêu và Lý Nhị Đông đang viết gì đó, vẻ mặt trang trọng vô cùng, giống như học tư tưởng chính trị ở trường vậy.
Tới gần hơn một chút, Lạc Gia Long cười rách miệng, quả nhiên là ba chữ "bản kiểm điểm".
Nghe thấy tiếng cười, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông xô ghế đứng bật dậy tìm kẻ nào to gan vậy, thấy Lạc Gia Long cười trên đau khổ người khác, hai người tóm cổ kéo vào phòng, đóng cửa lại, Lý Nhị Đông uy hiếp nhưng Thử Tiêu nhớ ra cái gì, đẩy hắn sang bên, vẻ mặt thoáng cái trở nên thân thiết:” A, Lạc tú tài, đến đúng lúc quá, nào, phát huy văn tài cao siêu, viết cho cái bản kiểm điểm đi.”
“ Còn tôi nữa, tôi nữa.” Lý Nhị Đông sực tỉnh, sao lại quên mất vụ này:
“ Sao thế, không thể để công thần vừa đổ máu lại còn rơi lệ chứ, đáng lẽ biểu dương còn không kịp mới đúng chứ? Sao thành bị phạt thế này?” Lạc Gia Long không khỏi lấy làm lạ:
Hỏi một cái hai người kia thống khổ vô cùng, một tháng bắt không ít trộm, nhưng có ba tên trong lúc giam giữ gặp được người viện kiểm sát tới điều tra, phản ánh mình bị tra tấn bức cung và vũ nhục nhân thân. Chuyện này bị cục áp xuống, nhưng chưa được vài ngày Thử Tiêu, Lý Nhị Đông và Dương Khương kết bạn tuần tra, gặp thằng trộm ví, khi đó quần chúng phẫn nộ đánh một trận .... Sau đó phiền rồi, nghi phạm nằm viện, lại còn là nữ tặc, người nhà không buông tha, hết đòi bồi thường lại đòi cáo trạng, đội trưởng Lưu bị gọi lên phân cục họp, họ thì phải viết kiểm điểm.
“ Cái gì, đến nữ tặc mà các cậu cũng đánh à?” Phản ứng đầu tiên của Lạc Gia Long cũng là phẫn nộ:
“ Có nhìn ra đâu, không mông, không ngực, tóc ngắn, lại ăn mặc như đứa con trai, đen xì xì.” Thử Tiêu kêu oan:
“ Đúng thế, chẳng lẽ trước khi bắt còn muốn chúng tôi cởi quần kiểm tra nữa à?” Lý Nhị Đông nghiến răng ken két:
Tức thì Lạc Gia Long cười chảy nước mắt chỉ hai thằng ngốc, chuyến này thì đá vào cục sắt rồi:” Được, anh em có nạn phải giúp ... Các cậu viết thế này, ngàn vạn lần đừng miêu tả mấy động tác túm tóc, ấn xuống đường, vừa đấm vừa đá, về phần nguyên nhân do quần chúng phẫn nộ ... Thôi, để tôi viết cho nhanh.”
Nhìn hai cái mặt thộn ra kia chẳng nói nữa, tú tài không biết bắt trộm, nhưng biết chơi trò chữ nghĩa, viết rất nhanh, thoáng cái được một trang, lại trang nữa, thêm trang nữa. Thử Tiêu và Lý Nhị Đông thầm than, đúng là hối hận lúc ở trường làm sao không học hành cho tử tế, nhìn người ta kiểm điểm sâu sắc như bản thân đánh người vậy.
Không lau sau Lạc Gia Long chia hai bản:” Chép đi, đừng có mà lười nộp luôn đấy.”
“ Người anh em, đúng là người anh em của tôi, thân nhất là anh.” Thử Tiêu nắm tay Lạc Gia Long hôn một cái:
“ Biến biến, tởm.” Lạc Gia Long rụt tay lại vội lau lên người thằng béo:
Bỏ đi được một tâm sự lớn, lòng thoải mái hẳn, Lý Nhị Đông mới nhớ ra hỏi: “ Sao hôm nay lại tới đây chơi thế?”
“ Vụ án ở bệnh viện thực sự là xử lý quá đẹp, quá đặc sắc, tôi vốn định đi qua chiêm ngưỡng phong quang các cao thủ săn trộm, ai ngờ lại chiêm ngưỡng trò cười.” Lạc Gia Long ngồi bên cạnh xem hai người bạn chép kiểm điểm, thi thoảng chỉ điểm sửa lại vài chỗ:
“ Đặc sắc nhất không phải là màn bắt trộm, cậu thì biết được bao nhiêu chứ, có biết Dư Tội thẩm vấn tên trộm già mất bao lâu không?” Thử Tiêu giơ 5 ngón tay lên:” 5 phút, nhờ thế mà thắng một cái xe của đội trưởng Tôn, lái về đội, đội trưởng của chúng tôi ngại không dùng, người khác càng không dám, cậu ta hay rồi, giờ dùng như xe riêng. Thằng đó chưa từng biết hai chữ khách khí. ”
“ Cái gì, còn có thể như thế nữa à?” Lạc Gia Long thấy chuyện nằm ngoài định thức tư duy của mình rồi:
“ Sao lại không được, đội trưởng Lưu sai người đưa trả, phía bên kia sống chết không nhận lại, nói là đã tặng cho đội chống trộm cắp.” Lý Nhị Đông ghen tỵ chết thôi:
“ À, thằng đó giỏi thật, đánh cướp của cả đội hình sự ... À, cậu ta đâu rồi? Chọn ngày không bằng gặp ngày, trưa nay chúng ta cùng ăn cơm, tôi đón cả bạn gái tới giới thiệu cho mọi người.”
Thường ngày hai tên kia nghe tới ăn là nhảy cẩng lễn, hôm nay chẳng hưng phấn mấy, Thử Tiêu tiếc nuối:” Trưa nay Dư Nhi mời khách, anh muốn mời phải xếp hàng tới mai.”
“ Cái gì, thằng keo kiệt như Dư Nhi mà lại chịu mời khách à?” Lạc Gia Long biết gần đây Dư Tội đã thay đổi rất nhiều, bớt u ám tích cực hơn, lại còn đang yêu đương, nhưng nghe chuyện này mới sốc thực sự, thằng đó không phải hạng keo kiệt, nói ra là loại toàn tiêu tiền người khác, vượt phạm trù nhân loại có thể đánh giá:
“ Lão Dư tới, cậu ấy đi đón rồi.” Lý Nhị Đông giải thích:
“ Lão Dư là ai?”
“ Là cha Dư Nhi chứ ai, cho anh biết Lão Dư hay hơn Dư Nhi nhiều, năm thứ hai tôi tới nhà cậu ấy, Lão Dư uống say gọi tôi là anh em, ha ha ha ...” Thư Tiêu tiết lộ làm mọi người cùng cười:
Té ra là cha tới thăm con, Lạc Gia Long suy nghĩ rồi xúi: “ Hay là cùng đi, không cần chép vội thế đâu, có người hỏi thì bảo là đang trong quá trình kiểm điểm, khắc sâu nhận thức, mai hẵng nộp cũng được, kiểm điểm mà viết quá nhanh không đủ chân thành.”
Đúng rồi, Lý Nhị Đông vỗi đùi, trách bản thân quá thật thà, nói tới làm kiểm điểm là chột dạ, nên mím viết thật nhanh cho rảnh nợ, không thấu được ảo diệu trong đó, hai người nghĩ tới đó dọn dẹp đồ đạc, kéo Lạc Gia Long chạy luôn, tới cổng nói với trực ban:” Tiểu Hà, đội trưởng mà về hỏi chúng tôi thì bảo là chúng tôi về nhà đóng cửa kiểm điểm rồi nhé.”
Nói xong hí hửng thúc giục Lạc Gia Long lên đường, làm gì có tí ăn năn hối lỗi nào chứ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất