Chương 050: Tới không đúng lúc. (1)
Ngoài kia gió bắc càn quét, khung cảnh ảm đạm, trong này đầm ấm như một gia đình, không khí bữa cơm vô cùng tốt, uống thêm vài ba chén, Lão Dư tửu lượng không lớn, nói càng mạnh miệng, cơm chưa ăn hết đã nói tới líu lưỡi, có điều nhìn ra được điều làm ông kiêu ngạo nhất không phải là tích góp được bao tiền, mà là dạy ra được đứa con làm cảnh sát, liên tục vuốt ve bộ cảnh phục trên người Dư Tội: “ Nhìn xem, con trai cha oai thế nào, năm xưa bọn đỗ vào đại học danh tiếng, giờ ở nhà ăn bám nhiều lắm, mày chỉ được hơn 300 điểm ... Nhưng mà giờ có đứa nào hơn được mày ...”
“ Cũng là do chú Dư có nhãn quang, lại biết cách giáo dục nên Dư Nhi mới thành tài.” Thử Tiêu nương theo ý Lão Dư nịnh:
“ Đúng thế, uống.” Lão Dư cười khà khà cụng mạnh ly với Thử Tiêu một phát:
Biểu hiện hai cha con này làm Lạc Gia Long suốt bữa cơm cứ tròn mắt nhìn, thi thoảng bị sặc rượu lên mũi, có điều nghĩ thì thấy bình thường thôi, có đứa con trai yêu nghiệt thế này, cha cũng phải đóa kỳ hoa mới hợp lý. Ăn cơm xong Dư Tội dìu cha bước chân loạng choạng cáo từ mọi người, muốn tới chợ hoa quả gặp đồng nghiệp của ông, lên xe, Dư Tội còn nói: “ Cha, để con hú còi cảnh sát cho cha xem nhé.”
“ Ừ, đúng, đúng, hú mau, hôm nay cha làm lãnh đạo một hồi, chà chà thứ này làm ối người tức hộc máu.” Lão Dư vài phần tỉnh rượu, ngồi thẳng dậy tức thì:
Xe đúng là hú còi cướp đường mà đi, Lão Dư hưng phấn chỉ huy Dư Tội vượt đèn đỏ, ba anh em đứng nhìn hồi lâu mới nói lên lời.
“ Hai cha con này sao giống hai anh em?” Đó là bình luận của Lạc Gia Long:
“ Tôi mà có người cha mua được nhà cho mình, tôi chẳng phải lo gì nữa.” Lý Nhị Đông lại vô cùng hâm mộ, nhà hắn nghèo lắm, chuyện này chả hi vọng:
Thử Tiêu thì biết rồi nên chỉ gật gù tán thành, lên xe còn kể chuyện vui về Tiểu Dư, Lão Dư, chợt có điện thoại tới, nhìn số mà giật mình, vội ra hiệu hai tên kia yên tĩnh: “ Đội trưởng Lưu … À vâng, tôi không đi được, có người nhà ở quê lên, tôi phải đi đón ... Không phải anh không cho chúng tôi đi làm nhiệm vụ sao, chúng tôi muốn về nhà kiểm điểm bản thân, nghiêm khắc nhìn lại bản thân.”
Bên này điện thoại chưa kết thúc, Lý Nhị Đông cũng có điện thoại, hắn xuống xe, nói: “ Anh Cường, chuyện gì thế ạ .... Tôi ở đâu ấy ạ, đang truyền dịch, thật ... Không lừa anh, mấy ngày qua gió lạnh Siberia về, nên bị cảm nhiều lắm, truyền dịch còn phải xếp hàng ... A, a ... Tôi hơi chóng mặt, lát nữa gọi cho anh sau ...”
Cúp điện thoai một cái lại nhảy tót lên xe, Lý Nhị Đông hồ nghi:” Hay là lại có chuyện rồi, Lão Cẩu bảo tôi về.”
“ Đội trưởng cũng bảo tôi về, mấy ngày qua anh ấy lờ chúng ta đi cơ mà.”
“ Không thể về, chưa chép xong kiểm điểm.”
“ Không phải chuyện đó đâu, tôi nói là đang nhận thức sâu sắc sai lầm, nghiêm túc kiểm điểm, đội trưởng nói không cần viết nữa, bảo chúng ta xéo về làm việc.” Thử Tiêu do dự, hắn có vài phần sợ đội trưởng Lưu:
“ Có lẽ là có hành động thống nhất nào đó, tôi đưa các cậu về.” Lạc Gia Long không uống mấy, bảo hai người kia lấy nước khoáng súc miệng, sau đó khởi động xe tới đường Ổ Thành.
……… ……….
Loạt bài báo Hành động săn trộm kỳ 5: Bóng ma biến mất trong bệnh viện.
Tờ báo với tiêu đề lớn đậm nét đặt trên bàn làm việc của Khổng Khánh Nghiệp chi đội trưởng chi đội hình sự, vừa uống từng ngụm trà vừa hứng thú xem báo, Tôn Thiên Minh ở bên thêm nước ba lần mà không nhận ra.
So với báo cáo vụ án thì bài báo hơi qua loa, nhưng qua ngòi bút bay bổng của tác giả, hay hơn công văn khô khan nhiều, Mao Đại Quang được hình dung là tên trộm què "tới không hình, đi không bóng". Bọn trộm thủ hạ đều thân mang tuyệt kỹ như truyện võ hiệp, phần bảo an thông đồng với chúng bị lờ đi, phải thôi, đâu thể bêu xấu bệnh viện .... gây án có xe tiếp ứng, sử dụng công cụ hiện đại, dấu vàng trong giày, kỳ thực bản thân đã là câu chuyện truyền kỳ.
“ Làm tốt lắm, sức ảnh hưởng còn tốt hơn cả phá vụ án giết người, một mặt là nâng cao hình tượng của hình cảnh, mặt khác đề đề cao cảm giác chính nghĩa của xã hội .... Hay, viết rất hay, làm cũng tốt ... Í, Tiểu Tôn, sao vẫn đứng thế, ngồi đi, ngồi đi ...” Chi đội trưởng Khổng tên như người, cao lớn uy vũ cũng là hình cảnh từ cơ sở đi lên, chỉ tay bảo Tôn Thiên Minh, vỗ tờ báo:” Cậu đừng khiêm tốn, chẳng lẽ đều do đội chống trộm cắp làm sao?”
Tôn Thiên Minh biết ý của chi đội trưởng, đại đội chống trộm cắp xem thường chút thì gọi là trị an, đề cao chút là hình sự, là đơn vị bị gạt bên lề, tiếng là hình cảnh, lại thuộc sự quản lý chung của trị an, nếu không chẳng sử dụng lượng lớn hiệp cảnh như thế, nghĩ tới đó, nghiêm túc đáp:” Đúng ạ, toàn bộ hành trình do bọn họ phá được, thời gian đó chúng tôi bận rộn, thế nên đành mời họ tới Bệnh viện Ung Biếu, không ngờ vô tình mời tới được bồ tát.”
“ Vậy à ...” Chi đội trưởng Khổng hơi ngần ngừ, chớp mắt chuyển giọng:” Thế cũng tốt mà, cảnh sát thiên hạ cùng một nhà, không nên có thành kiến môn hộ, nói thế nào cũng do các cậu thẩm vấn ra.”
“ Nghi phạm chủ yếu do họ thẩm vấn.” Tôn Thiên Minh thời gian qua nhận quá nhiều vinh dự không thuộc về mình, bên ngoài có thể che dấu chút, với tổ chức quyết định thẳng thắn:
Chi đội trưởng Khổng ngớ người, không phục:” Lưu Tinh Tinh chỉ là loại không có chỗ nào đi, chẳng lẽ tu luyện vài năm lại thành tinh?”
Tôn Thiên Minh đem tình hình thực tế kể lại, đặc biệt lựa chọn thời cơ bắt người, khéo léo thẩm vấn khiến chi đội trưởng nghẹn lời.
“ Ra là vậy, ra là vậy ...” Nhân tài, đúng là nhân tài, đội ngũ thiếu nhất là loại nhân tài chuyện bẩn thỉu gì cũng dám nhận thế này, chi đội trưởng Khổng nhìn ra ưu điểm trong chuyện này, đứng dậy đi qua đi lại, kỳ thực hắn muốn xem thái độ Tôn Thiên Minh thế nào chứ đã cho điều tra về Dư Tội rồi, chuyện đó với chi đội trưởng hình sự thì chỉ cần cú điện thoại là xong, mất một lúc hạ quyết tâm: “ Tiểu Tôn, tôi thấy thế này, mấy chàng trai đó để ở đội chống trộm cắp thì phí tài quá .. cậu thấy sao?”
“ Có hơi ạ.” Tôn Thiên Minh cẩn thận đáp, phải là người tiếp xúc với Dư Tội mới hiểu y là loại thế nào, dùng lời khó diễn tả hết:
“ Đúng thế.” Chi đội trưởng Khổng vỗ tay như gặp được tri âm:” Cậu ra mặt, mượn bọn họ tới đội cậu ... Thủ tục tôi lo liệu sau.”
“ Mượn ạ?”
“ Vốn có thể điều động trực tiếp, ai ngờ hai người mới gặp chút việc, không tiện điều động, chàng trai còn lại tên kỳ quái Dư Tội gì đó, Lưu Tinh Tinh dám kháng lệnh không thả người ... Tôi tra thủ tục công tác của họ, không ngờ vẫn còn ở phòng nhân lực cục, thế là hắn chịu rồi ... Dư Tội, trước đó ở bên trang bị hậu cần của đặc cảnh, vậy là có chút tài cán đấy, tôi thấy là nhân tài, chúng ta thiếu loại nhân tài đó.” Khổng Thành Nghiệp xem chừng có vẻ thực sự tiếc cho nhân tài bị mai một:
Nào chỉ là có chút, Tôn Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng, có điều không dám trái ý chi đội trưởng, tranh thủ chi đội trưởng vui vẻ, chuyện nhịn trong lòng mấy ngày ngập ngừng nói ra: “ Chi đội trưởng, chuyện kia tôi đi làm ... Song tôi có chuyện nhỏ ...”
“ Có gì cứ nói đi, trong phạm vi cho phép, tôi đồng ý hết.”
“ Vậy có thể điều cho chúng tôi một chiếc xe.” Tôn Thiên Minh nín thở nói ra:
“ Hả? Nửa đầu năm vừa phân phối xe cho các cậu mà, chưa đủ hay sao?” Chi đội trưởng Khổng không hài lòng:
Tôn Thiên Minh ngập ngừng, chuyện này kỳ thực đơn giản lắm, cái xe và thể diện, bên nào nặng hơn? Đáp án rõ ràng:” Không phải không đủ, mà là không còn nữa ... Cái xe đó, tôi, tôi thua mất rồi.”