Dư Tội

Chương 051: Tới không đúng lúc. (2)

Chương 051: Tới không đúng lúc. (2)
Thời buổi này lại còn có chuyện quái lạ như thế à, chi đội trưởng Khổng mắt trợn trừng, tưởng mình nghe lầm: “ Thua? Ai dám thắng cái xe cảnh sát chứ?”
“ Cũng chính là cái cậu Dư Tội của đội chống trộm cắp thôi ... Hôm đó chúng tôi cùng phá án, bắt về hai mấy nghi phạm, tôi và cậu ta đánh cược, cậu ta nói chỉ 5 phút là thẩm vấn được Mao Đại Quang, tôi không tin, thế nên ...” Tôn Thiên Minh nói ra được nhẹ cả người:
“ 5 phút?” Chi đội trưởng Khổng giơ năm ngón tay hỏi lại, kết quả rõ ràng rồi, vẫn không tin: “ Sau đó thế nào?”
“ Sau đó chưa tới 5 phút cậu ta xử lý xong.”
Chi đội trưởng Khổng đầu tiên là chấn kinh không nói lên lời, chuyện vượt tư duy bình thường rồi, tiếp đó lại phá lên cười khằng khặc, liên tục vỗ đùi:” Đáng đời, cậu đi xe đạp đi ... Ha ha ha, cuối năm nếu đạt được chỉ tiêu phá án thì tôi suy xét ... Ha ha ha, thú vị, thú vị, từ khi nào mà đội ngũ của chúng ta xuất hiện nhân tài như thế này, ha ha ha ...”
Tảng đá trong lòng Tôn Thiên Minh cũng bỏ xuống, chẳng phải là thiếu xe đi, mà chuyện này nói cho cùng khó mở lời, giờ xem ra xong rồi, hắn giữ tư tế hơi khom người cung kính chuẩn bị cáo từ thì điện thoại trên bàn chi đội trưởng reo, tiếp đó thấy chi đội trưởng hơi khom người cung kính hệt mình.
“ Xử trưởng Lý, có chỉ thị gì ạ ... Ha ha ha, dù thế nào anh cũng là cấp trên mà, không dùng chỉ thị thì dùng từ gì ... À, đội chống trộm cắp ạ, về lý luận thuộc quản lý của chúng tôi, thực tế chủ yếu nghe lệnh tổng đội trị an ... Đội trưởng họ tên Lưu Tinh Tinh, đội phó Cẩu Vĩnh Cường ... Đi đâu ạ ... Ái dà, tôi đi đón anh, vâng vâng ... Tôi biết rồi, anh yêu tâm, nhất định phái điều tra viên ưu tú nhất cho anh ...”
Đặt điện thoại xuống, Khổng Khách Nghiệp mặc áo khoác, đội mũ lên, bước chân vội vã: “ Đi nào, vừa vặn cậu đi cùng tôi, bọn ăn trộm này, dám trộm cả khách nước ngoài, làm ầm lên cả tỉnh rồi, xử trưởng ban đối ngoại tỉnh đích thân xuống, còn cả lãnh đạo của văn phòng tỉnh ủy, chuyện này rất mẫn cảm, ngàn vạn làn không được sơ xuất …. Này, mấy chàng trai kia có được hay không đấy, thanh danh lên tới tận tỉnh, xử trưởng Lý đích thân điểm danh họ.”
“ Không thành vấn đề, chuyện khác tôi không dám nói chứ bắt trộm chắc chắn được.” Tôn Thiên Minh tự tin khẳng định, với thủ đoạn của Dư Tội thì tên trộm nào bị chàng trai đó nhắm vào, tốt nhất nên tự thú cho nhẹ nhàng, nếu không phải trải qua quá trình đau khổ mà kết quả thì chạy trời không thoát khỏi nắng.
........ …….
“ Con tôi đấy ...”
“ Đây là con trai tôi.”
“ Nhìn thấy chưa, con tôi, cảnh sát hẳn hoi ...”
Lão Dư mặt đỏ phừng phừng đi vào chợ bán buôn hoa quả, đây là cái chợ rất lớn, xe mười sáu bánh xếp thành hai hàng, tới nơi này thì cỡ Dư Mãn Đường chưa phải là đại hộ, nhưng hôm nay đi oai như ông chủ lớn, bất kể là người quen hay không quen, cứ kéo con trai tới giới thiệu.
“ Con trai tôi đấy ... À Lão Ngũ, sao lại tự mình làm thế?” Dư Mãn Đường hỏi một người mặc vest đáng hoàng, thời tiết ngày càng lạnh mà hoa quả ở phương nam vận chuyển tới lại không chịu được lạnh, thế nên Lão Ngũ chẳng có thời gian đi tán thưởng con trai Lão Dư, kéo tay Lão Dư nói một tràng, thế là hai người vội vàng nhập hàng.
Tới nơi này rồi Dư Tội thành nhàn, muốn giúp mà cha không cho, cảnh phục phẳng phiu sạch sẽ thế này, lại là cán bộ quốc gia, sao làm chuyện chân tay vất vả được. Lão Dư đẩy con trai sang bên, lát sau mồ hôi mồ kê bốc lên thành hơi nước thì không tìm thấy con trai đâu ... Hả, không biết từ khi nào Dư Tội cởi cảnh phục ném vào xe, gia nhập hàng ngũ khuân vác hoa quả.
“ Ái dà, sao lại để con trai tôi làm việc này?” Lão Dư đau lòng cũng ấm áp:
“ Thế mới được.” Lão Ngũ bấy giờ mới khen một câu:” Biết thương cha mới là con chứ.”
“ Vớ vẩn, cũng không xem là con của ai?” Lão Dư lại lên cơn đắc ý:
“ Anh đúng là phúc lớn đấy, thời buổi này nuôi con cái là nuôi lũ quỷ đói đòi nợ, chúng không ép cạn cái thân già chúng ta không chịu thôi.” Lão Ngũ cảm khái, xem ra trong nhà có một đứa con bất hiếu, thế nên nhìn cảnh Dư Tội chạy qua chạy lại thì hâm mộ lắm:
“ Con trai tôi không phải như thế, từ khi lên đại học nó trưởng thành lắm rồi, không xin ở nhà một xu, thi thoảng còn gửi cái này cái kia về cho tôi ... Tôi nói mà, làm cảnh sát là đúng, xem đi, chưa bao lâu đã được đơn vị phát xe rồi, xe nhà nước, xăng nhà nước ... nói cho cùng là nhà nước biết dạy người.”
Hai cha con vác hàng chạy qua chạy lại, mỗi lần chạm mặt nhau lại cười, không cần đối chiếu, chắc chắn là nụ cười hạnh phúc tiêu chuẩn trên CCTV.
Trong cái xe đỗ ngoài chợ, nằm dưới bộ cảnh phục, chiếc di động kêu không ngừng ...
“ Không ai nhận máy ...” Lưu Tinh Tinh sắc mặt khẩn trương nói, chi đội trưởng Khổng, xử trưởng Lý thì khó chịu ra mặt, tỉnh thành là cái nơi miếu nhỏ mà bồ tát lớn, tùy tiện phái ra một hai người đều thuộc cấp cục trưởng thành phố, vậy mà hôm nay không chỉ một hai vị, mà là một bầy, khiến đội trưởng Lưu lo sốt vó:
“ Hai người kia đâu?” Phân cục trưởng phân cục Hạnh Hoa Lĩnh Ngụy Trường Hà quan sát sắc mặt hai vị lãnh đạo, hùng hổ hỏi:
“ Sắp về rồi ạ ... về ngay đây đấy ạ.” Lưu Tinh Tinh sốt ruột ra hiệu đội phó Cẩu ra cửa đón, gọi điện thúc giúc mấy lần rồi:
Cuối cùng cũng về rồi, hai thằng chết tiệt nhảy từ trên xe xuống, Lạc Gia Long nhìn biển số của đống xe đỗ trong ngoài sân đội chống trộm cắp là chuồn luôn.
Sao bọn họ lại về muộn như vậy? Là vì trên đường về đi qua đường Tây Uyển còn xuống nhìn Tế muội tử làm công ở tiệm thời trang, úi da, Lý Nhị Đông hâm mộ khen Thử Tiêu nhặt được cô vợ tốt, không đòi xe, không đòi nhà, hạnh phúc chết thôi. Thử Tiêu kể khổ, hạnh phúc cái buồi, cứ thử đêm nào cũng ôm một nữ nhân ngủ xem, mệt là thứ yếu, quan trọng là chẳng còn kích thích gì nữa rồi ...
Hai tên đều có hơi men trong người, phản ứng chậm hơn Lạc Gia Long, vẫn choàng vai bá cổ nhau đi vào đội, Cẩu Vĩnh Cường vội vội vàng vàng chạy tới cho mỗi tên một cái bợp vào đầu:” Lãnh đạo trên sở và chi đội tới đội ta, đừng có nói năng linh tinh, biết thì nó là biết, không biết thì nói là không biết, tốt nhất là nói không biết ... Hỏng chuyện cả đội trưởng Lưu cũng gánh nổi đâu.”
Chẳng kịp nói gì nhiều, lãnh đạo đợi sốt ruột lắm rồi, thục giục hai người chạy mau, tới phòng họp, vừa đi vào thấy đống sao lấp lánh làm người ta hoa mắt, vội vàng đứng nghiêm mặt hướng lên trời.
“ Báo cáo, Nghiêm Đức Tiêu/ Lý Nhị Đông nhận lệnh tới báo danh.”
Không biết là do đứng ở đầu gió hay là do mũi lãnh đạo quá thính, xử trưởng Lý bực bội hừ một tiếng, Khổng Khánh Nghiệp không hài lòng chỉ là tự trọng thân phận không đi quát nạt cảnh sát nhỏ, phân cục trưởng Ngụy Trường Hà rất giỏi đón ý lãnh đạo chỉ mặt mắng mỏ:” Làm cái gì thế hả, trong giờ làm đi uống rượu à?”
“ Báo cáo.” Thử Tiêu ưỡn ngực đáp lớn: “ Tôi hết giờ làm mới uống ạ.”
“ Bộ dạng thế này mà cũng đi làm được à?” Ngụy Trường Hà mặt càng không âm trầm, tên lùn bụng bia mắt tí hí này nhìn là biết loại nhỏ nhen hẹp hòi, làm sao chịu được cái loại dám bắt bẻ lãnh đạo:
“ Báo cáo.” Lý Nhị Đông người đang lâng lâng hơi men có sao nói vậy chả ngại gì, huống hồ tính hắn còn thẳng: “ Đội trưởng không cho chúng tôi đi làm, chúng tôi đang ở nhà kiểm điểm.”
À, nhớ ra rồi, Khổng Khánh Nghiệp còn vì chuyện này mà không thể điều động trực tiếp ba người Dư Tội tới đội hình sự, sớm nghe đội chống trộm cắp kẻ lười biếng nhiều, lưu manh càng nhiều hơn, hôm nay coi như được thấy rồi.
Xử trưởng Lý làm việc văn phòng, tiếp xúc toàn với cảnh sát ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi sáng sủa, nhìn hai người này lập tức liên hệ với tội phạm, nghi ngờ hỏi:” Chi đội Khổng, anh chắc là họ đấy chứ?”
Khổng Khánh Nghiệp đã gặp bao giờ đâu, quay sang Tôn Thiên Minh, hắn gật đầu:” Chính là họ, còn một người nữa ... Quan trọng là Dư Tội.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất