Chương 051: Mình làm người hưởng. (3)
Đáng tiếc, lời cầu nguyện của Dư Tội không có tác dụng, trên đời này anh càng sợ cái gì chuyện đó càng tới.
Từng con ốc vít bị vặn ra, tên kia tháo lớp vỏ kim loại bên ngoài, lật úp cổ cứng đập vài phát, lại tức thì thứ vuông vức như bánh xà phòng rời ra, màu trắng, trong suốt. Dư Tội nhìn mà muốn lồi mắt, giờ hiểu vì sao Trịnh Triều nói xe này chỉ có 3000, đó là vì giảm bớt gánh nặng tâm lý cho y, còn y thì suy nghĩ đơn giản cho rằng bọn tội phạm không dùng người mới, vui vẻ nghênh ngang đi qua hai trạm kiểm tra.
“ Đây là cái gì?” Dư Tội sắp khóc tới nơi, lòng thống khổ vùng vẫy, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, giọng lạc cả đi: “ Chuyện gì thế này, sao không ai nói cho tôi biết, chẳng may tôi bị cảnh sát bắt thì không phải lôi ra pháp trường rồi à? Tên khốn nạn nào chơi tôi thế này?”
Tên kiểm tra hàng cười đểu, bọn canh phòng xung quanh cũng cười, thằng cao gầy tăng thêm sức chẹt cô Dư Tội ấn y xuống sàn nhà, nhìn hắn gầy gò như con nghiện lâu năm, sức lực không hề yếu: “ Ha ha ha, khóc cái gì, mày thành tên buôn ma túy thành công nhất năm nay rồi đấy, có tiền đồ lắm.”
Từng bánh ma túy một được tháo ra, tên rỡ hàng còn cố tính trêu ngươi cầm một khối lướt qua lướt lại trước mặt Dư Tội:” Tiền đồ thì có, chỉ là có hơi hồ đồ, đây không phải vấn đề đòm một phát, mà đủ đòm mày vài phát rồi đấy, ha ha ha ...”
Trong căn phòng trống, những tràng cười hô hố làm Dư Tội nhắm chặt mắt lại dùng hết ý chí kiềm chế được bản thân không làm chuyện kích động, lòng khó chịu không cách nào miêu tả được, không ai biết rằng y đang ra sức cắn răng hàm, cắn mạnh tới nỗi lún vào, lòng khẩn cầu trong nhà nhận được tín hiệu của mình, mau mau bắt đám tội phạm này, chừng đó ma túy phải tới cả trăm cân, không biết sẽ hại cuộc đời bao nhiêu người, nếu để chúng thành công mang đi, cả đời này y không tha thứ cho bản thân.
Thấy người Dư Tội run lên bần bật, mặt nhợt nhạt, tên cao gầy khinh bỉ buông tay ra, để y co quắp trong góc phòng, không ai thèm để ý tới y nữa.
Lại một nhóm người nữa tới, kiểm tra hàng, giao dịch bắt đầu.
…. …..
“ Tín hiệu, có tín hiệu rồi!”
Nhân viên kỹ thuật từ đầu tới cuối chỉ có nhiệm vụ theo dõi máy phát tín hiệu hét lớn phá vỡ im lặng ngột ngạt, cả phòng ùa cả tới, Hứa Bình Thu đang đi qua đi lại xoay người gấp tới đó suýt ngã, hỏi gấp:” Ở đâu, ở đâu?”
“ Quảng Châu, ở ...”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Cứ như vận mệnh cố tình trêu ngươi, sấm nổ liên hồi cắt ngang lời kỹ thuật viên, tiếp đó là ánh chớp loáng lên soi sáng từng khuôn mặt căng thẳng, chấm đỏ trên màn hình cũng biến mất ngay tích tắc đó.
Mưa gió sấm chớp là trở ngại lớn cho việc truyền tín hiệu, tim Hứa Bình Thu vọt lên tới tận cổ, nhân viên kỹ thuật kia mồ hôi đầm đìa, ra sức điều chỉnh máy, tai gần như áp sát vào cái máy chờ đợi tiếng tít tít nhỏ bé kia, nhưng máy thu tím hiệu im lìm như cười nhạo nỗ lực của hắn.
“ Thu đội đi, tổ ba tổ bốn về Quảng Châu ... Thông báo Cao Viễn, Đỗ Lập Tài tiếp tục giám thị xưởng điện tử Tân Hoa.”
Mười mấy phút sau vẫn không có kết quả, Hứa Bình Thu tinh thần sa sút hạ lệnh, cơ hội chỉ thoáng qua là mất, giờ có bắt được tín hiệu chăng nữa cũng không tới kịp nữa rồi.
Lồng ngực ông ta như có cái gì đó lấp đầy, khó chịu vô cùng, át chủ bài đã phát huy tác dụng, ai ngờ người không nắm được cơ hội là bọn họ.
Cả phòng vẫn đang nỗ lực hết mình, một máy bộ đàm truyền ra tiếng nói:” Xin chào, đây là trung đội ba đặc cảnh Quảng Châu, xin hãy nhập mã bảo mật kiểm chứng thân phận.”
Vô ích, cho dù cầu viện tới đặc cảnh của tỉnh cũng không ích gì cả, từ lúc phán đoán sai lầm từ trung tâm tắm rửa Đức Úc đã quyết định kết quả bỏ lỡ cơ hội bắt giữ này rồi.
Hứa Bình Thu tích tắc như già đi mấy tuổi, tấm lưng luôn thẳng tắp còng xuống, nặng nề lê bước về văn phòng mình, tinh thần sa sút rất lâu, ông ta đứng bật dậy, lần nữa đi nhanh vào phòng chỉ huy, phát mệnh lệnh cuối cùng hôm nay.
“ Lệnh tất cả thành viên tham dự vụ án trong vòng một tiếng về đội, không được bại lộ hành tung, tổ giám sát không được có bất kỳ hành động gì, kéo giãn khoảng cách giám thị.”
Đây có vẻ là hành động buông tay rồi, nhân viên kỹ thuật trải qua hai đêm không ngũ, tức thì mất đi điểm tựa tinh thần, uể oải đáp lại.
Ngay cả chuyện giám thị nghi phạm trọng yếu Mạc Tứ Hải, Phó Quốc Sinh, Tiêu Đào cũng rút đi, ai nấy cho rằng hành động lần này thực sự kết thúc rồi. Chỉ có đặc vụ 02 nhận được nhiệm vụ mới lên đường.
Tìm "hàng" trở về.
…. …..
"Hàng" lúc này như đứa bé cuộn mình trong góc phòng, mắt thất thần.
Đồ đã chuyển lên xe, xe đã lên đường đi từ lâu mà cảnh sát chưa tới.
Dư Tội không có bản lĩnh một chọi mười như trong phim ảnh, cho nên y chỉ có thể bất lực nằm đó, bị lừa rồi, còn là loại bị lừa vẫn phải đếm tiền cho người ta.
Xỉ nhục về nhâm phẩm có thể chịu được, xỉ nhục trí tuệ trí tuệ mới làm Dư Tội đau khổ, đoán chừng tương lai trên trán mình có hai chữ "thằng ngốc".
Y không quá quan tâm tới thành bại của nhiệm vụ này, tâm niệm làm hết khả năng là được, nhưng tận tay giao lượng lớn ma túy cho tội phạm, lại là khác hẳn, không khác gì bị cái búa lớn giáng thật lực vào người, khiến Dư Tội muốn sụp đổ.
Nếu phải viết thêm cái gì thì chỉ có thể là "thằng ngốc nhất".
“ Ê, thằng nhóc kia, lại đây.” Tên cao gầy vẫy tay gọi Dư Tội tới, lúc này giao dịch đã hoàn thành, nguy hiểm được giải trừ, chuyện lớn như thế làm một cách thuận lợi, giờ căn bản không cần nghi ngờ Dư Tội nữa, chỉ là quân cờ bị người ta che mắt thôi:
Đèn bật sáng, trong phòng té ra không chỉ có hai người mà là năm người, tất cả nhìn Dư Tội chằm chằm. Dư Tội loạng choạng đứng dậy, mắt kín đáo quan sát tình thế, chỉ cần đối phương không có hàng nóng, bên ngoài không còn ai canh gác, thoát ra khỏi cánh cửa đi chạy vào công trường, lợi dụng địa hình, y có thể thoát:” Lão đại, không trả tiền cũng được, đừng giết tôi, tôi không biết gì hết.”
Mấy tên trong phòng cười ha hả, đã dính vào chuyện lớn cỡ này, còn cần giết người bịt miệng sao, vận chuyển lượng lớn dược phẩm cấm như thế cho dù dưới tình hình không hề hay biết thì cũng chết chắc rồi, không sợ thằng nhãi này dám hé răng.
Tên cao gầy ném ra một cọc tiền: “Cầm lấy đi, thoải mái mà tiêu .. Đợi vài ngày nữa không có chuyện gì hẵng liên lạc với Trịnh Triều, hiểu chưa?”
“ Hiểu rồi, cám ơn lão đại, cám ơn lão đại.” Dư Tội rối rít cám ơn song chưa buông lỏng đề phòng:
“ Ái dà, chàng trai tốt thế này làm sao tôi không gặp được nhỉ, con mẹ thằng Trịnh Triều dẫm phải phân chó rồi.” Tên cao gầy liên tục vỗ vai Dư Tội:
Dư Tội không dám ngẩng đầu, sợ đối phương nhận ra ánh mắt căm hận của mình: “ Lão đại, chuyện ... chuyện này quá nguy hiểm, lần sau tôi không làm nữa đâu.”
“ Hối hận cũng muộn rồi, chở một xe là đủ giết mày mười lần đấy.” Có tên trêu, làm số còn cười hô hố thô bỉ, thích thú nhìn bộ dạng như con gái nhà lành bị lừa làm tiểu thư của Dư Tội:
Ngược lại lão đại cao gầy an ủi: “ Chàng trai, nghĩ thoáng một chút, giống như mấy em gái dạng chân ra vậy, lần đầu đau khổ một chút, sau này đều thành hưởng thụ, đi thôi!”
Vẫy tay một cái, cả đám cười rộ lên kéo nhau đi.
Người đã đi hết, Dư Tội bước thấp bước cao đi ra ngoài, đêm khuya, mưa lớn, y cứ ngốc nghếch đứng đó giữa trời, nghĩ tới cả một xe ma túy, nghĩ tới mình đích thân đưa nó qua trạm kiểm tra, ngẩng đầu nhìn bốn phía chìm trong đêm tối báo bùng.
Cuộc đời giống như đêm tối, không nhìn thấy phương hướng.
Giờ, nên về với tổ chức nào đây?