Dư Tội

Chương 052: Đánh đâu bại đấy.

Chương 052: Đánh đâu bại đấy.
“ .... Báo cáo nên viết thế này, liên quan tới hành động ngày 20 tháng 5, do ảnh hưởng của bão, gây gián đoạn truyền tin, trung tâm chỉ huy không thể tổ chức truy bắt hữu hiệu, để mất thời cơ tốt, chuyện này tôi sẽ nhận trách nhiệm chủ yếu ... Đồng thời bổ xung thêm điều này, chúng ta cơ bản đã làm rõ tổ chức kết cấu của phần tử tội phạm, đang giám thị chặt chẽ, sẽ mau chóng có kết quả ... Cứ viết thế đi.”
Hứa Bình Thu vừa nói vừa dùng ngón tay gõ bàn, thần sắc có phần kiệt quệ, Lâm Vũ Tịnh đưa mắt nhìn tổ trưởng. Đỗ Lập Tài chưa tới 40 mà còn già hơn cả xử trưởng Hứa, hốc hác tới người ta không còn nhận ra nữa, ai bảo lại lần nữa hành động bất lợi, ngày cả "hàng" cũng đánh mất.
“ Xử trưởng Hứa, có trách nhiệm chúng ta cùng gánh, nói thế nào thì tôi cũng là người cục chống ma túy, sao có thể ...”
Lời của Đỗ Lập Tài bị Hứa Bình Thu cắt ngang: “ Đừng có tranh nhau nhận trách nhiệm, vụ án này chỉ cần phá được rồi thì trách nhiệm thì chỉ là tượng trưng thôi, nhưng cái nhọt độc mà không trừ đi, trách nhiệm đó hai ta đều không gánh nổi.”
Chỉ một câu làm Đỗ Lập Tài không nói thêm được gì nữa rồi, đã ba ngày sau sự việc, ai cũng có chút nóng nảy, lời nói mang mùi thuốc nổ, hai tổ hành động mười bốn người thêm vào nhân viên kỹ thuật toàn bộ vì nhiệm vụ bất lợi là kẹt lại ở nơi này, bố cục trở lại vẻn vẹn chỉ có giám thị ngoại vi, chẳng có chút thu hoạch nào.
“ Vũ Tình, trấn Vạn Khoảnh có động tĩnh gì không?”
“ Không ạ, nghi phạm số 3 sau khi trở về không ra ngoài nữa, Nghiêm Đức Tiêu, Cao Viễn đang giám thị.” Lâm Vũ Tịnh mặt mày u ám lắc đầu, không cần Hứa Bình Thu hỏi tới báo cáo thêm: “ Không phát hiện tung tích của Mạc Tứ Hải, theo tin tức điều tra mới nhất hắn là chủ tịch của chung cư Đường Đô, từmg kinh doanh mại dâm bị tra. Còn phía Quảng Châu, Phó Quốc Sinh không có gì bất thường, sinh hoạt theo quy luật thường ngày.”
“ Càng bình thường càng bất thường, hắn không đi xã giao, cũng không tiếp xúc với nữ nhân kia, chắc chắn có chuyện rồi ... Nhưng làm sao chúng phát hiện ra thân phận của ‘hàng’ được, cậu ta đi đâu rồi?”
Nói tới đây lại chạm vào nỗi đau chung của mọi người, liền ba ngày không tìm ra Dư Tội, không tìm ra ai từng thấy y, cả đặc vụ số 02 tìm kiếm không mục đích rất lâu, tin tức mang về đều làm người ta thêm thất vọng.
“ Giả sử không tìm thấy cậu ấy ...” Đỗ Lập Tài cẩn thận hỏi tới khả năng xấu nhất, vì rất có thể hôm đó tìn hiệu phát đi là Dư Tội cầu cứu, khả năng thân phận của y đã bị bại lộ rồi:
“ Cứ tìm kiếm đi, chưa tìm thấy cậu ấy không được có hành động gì ... Tạm báo cáo đã.” Hứa Bình Thu xua tay, tuy có chung ý nghĩ nhưng không dám nói ra, chuyện này e thành nỗi đau mãi mãi trong sự nghiệp của ông ta, lòng tràn ngập hối hận, ông ta là người ép Dư Tội đi vào đường này mà không có chuẩn bị:
Tất cả vẫn tiến hành theo trình tự, đào xới sâu thêm về bối cảnh của nghi phạm.
Ngày tháng u ám tối tăm tới hôm nay định sẵn sẽ kết thúc, tới giờ cơm trưa, bất ngờ có một nhân viên kỹ thuật không gõ cửa đã xông vào, mặt cấp thiết nói:” Báo cáo, có điện thoại.”
Ba thành viên hạch tâm tổ chuyên án như điên xô bàn ghế chạy tới phòng hội nghị, không cần hỏi, giờ phút này chỉ có điện thoại của một người thôi.
Hứa Bình Thu thất thố chụp ngay lấy điện thoại chuyên dụng như sợ người ta cướp mất:” A lô.”
“ Hàng gọi về quê nhà, báo mã liên lạc.” Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói mệt mỏi:
Đề phòng gửi tin tức sai người, trước khi nói chuyện đều đối chiếu mã, mã này chỉ duy nhất một người biết, Hứa Bình Thu vội giao điện thoại cho Lâm Vũ Tịnh, Lâm Vũ Tịnh tay phát run, nói khẽ:” Đây là quê nhà, mã liên lạc 0022, cậu đang ở đâu?”
Nghe bên kia chỉ báo đúng địa chỉ rồi cúp máy ngay, Lâm Vũ Tịnh nghe ra giọng “hàng” vô cùng không ổn, ngẩn ra mất một giây rồi cúp điện thoại, nhìn hai người còn lại tâm sự trùng trùng xuống lầu, lái xe rời tòa nhà Than Đá.
Địa điểm không xa, là chung cư cho thuê đối diện với đường Xuân Huy, cách đó chưa đầy 10 km, vừa tới nơi Hứa Bình Thu và Đỗ Lập Tài nhìn nhau, đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương. Con chim non này trưởng thành quá nhanh, địa điểm gần một cái chợ truyền thống hiếm hoi còn sót lại Quảng Châu, người qua lại đông đúc người qua kẻ lại hỗn tạp, không gây chú ý, thích hợp bảo mật.
Hỏi địa chỉ người dân ở đó, len lỏi qua sáp hàng bày tràn ra ngoài mặt đường, nước bẩn lênh láng mới tới được nơi, tòa nhà bảy tầng, chắc cũng phải xây từ hai thập niên trước, bên trong sập xệ, thang máy bị hỏng không biết từ bao giờ. Cái tấm biển ghi mấy chữ “đang sửa chữa” rơi mất một cái đinh, lỏng lẻo xộc xệch. Ba người đi cầu thang bộ mỏi chân lên tầng trên cùng, hành lang hơi u ám, gõ cửa một lúc mới thấy người ra mở.
Cuối cùng thấy được Dư Tội tìm kiếm khắp nơi, suýt nữa không nhận ra y, mặt mày râu ria lởm chởm, người nồng nặng hơi rượu, quần áo nhàu nhĩ không biết bao ngày chưa thay. Đi vào gian phòng bừa bãi, mẩu thuốc lá vứt khắp nơi, bốc mùi thức ăn thiu, sọt rác vứt đầy hộp cơm hoặc mỳ ăn liền, trên bàn có vài chai rượu trống, nhìn thoáng qua còn tưởng là nơi ở của chàng trai thất tình đang dày vò bản thân.
“ Sao lại không liên hệ về nhà?” Hứa Bình Thu không khỏi tức giận, nhìn là biết Dư Tội ở đây liền mấy ngày:
“ Tôi liên hệ rồi đấy thôi.” Dư Tội lạnh nhạt phản bác:
“ Rốt cuộc đêm ngày 20 xảy ra chuyện gì?” Đỗ Lập Tài càng bực tức hơn, nhiệm vụ bất lợi, toàn bộ hành động trì hoãn, vậy mà tên này không rõ tầm quan trọng, lề mề không chịu báo tin, khiến trong nhà nào loạn:
Choang! Dư Tội vơ chai rượu trên bàn ném sượt qua mặt Đỗ Lập Tài chỉ trong gang tấc, cái chi chạm tường vỡ tan tành, mảnh vỡ va vào mặt hắn đau rát, trấn áp tức thì khí thế của hắn, hai mắt Dư Tội đỏ ngầu rống lên:” Con mẹ nó! Tôi mới là người hỏi các người xảy ra chuyện gì? Vì sao tín hiệu phát ra mà không chi viện?”
Dư Tội đột nhiên lên cơn điên như thế làm cả ba giật bắn mình, Lâm Vũ Tịnh nhạy cảm hơn từ lúc bước vào phòng đã nhận ra tâm trạng Dư Tội không ổn định, nhỏ nhẹ giải thích:” Hôm đó mưa bão, chúng tôi có nhận được tín hiệu của cậu gửi về, nhưng thời gian quá ngắn nên không cách nào định vị được vị trí của cậu, mấy hôm nay mọi người đều lo lắng cho cậu.”
Không đoán cũng biết, cảnh sát luôn vô dụng vào lúc cần nhất.
Dư Tội đứng ngây ra một lúc, ngồi bệt xuống đất, bàn tay cáu bẩn lục lọi mấy chai bia trên bàn, lắc lắc thấy một chai vẫn còn, cầm lấy cố ngửa cổ uống vài giọt cuối cùng, bia để qua đêm, chẳng có vị gì.
“ Hôm đó xảy ra chuyện gì?” Hứa Bình Thu ra hiệu Đỗ Lập Tài đừng lên tiếng, hạ giọng xuống, tránh kích thích Dư Tội, rõ ràng xảy ra chuyện lớn rồi:
“ Phán đoán không sai, hôm đó đối phương chuyển hàng, là ma túy, ước chừng khoảng 200 kg.”
“ Cái gì, không thể nào, chúng đưa đi thế nào được chứ? Hôm đó lực lượng tham gia vụ án và cả đội chống buôn lậu phối hợp đã chặn hết các đường rồi mà, sao không phát hiện?” 200 kg? Lượng ma túy lớn đến như thế, Đỗ Lập Tài lại cuống lên:
“ Chuyện đó à ...” Dư Tội không trả lời vội, sờ soạng trên người, tìm thấy điếu thuốc lá nhăn nhúm, châm lửa hút, Lâm Vũ Tịnh phải đưa tay ngăn cản Đỗ Lập Tài nóng tính truy hỏi, rít liền ba hơi Dư Tội mới nói:” Đích thân tôi đưa hàng, lái một xe tải nhỏ đi qua liền mấy trạm kiểm tra.”
Một câu nói bình đạm không khác gì tiếng sấm nổ, điều này đồng nghĩa với việc đêm hôm đó bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội vàng để kết thúc vụ án, nhưng làm sao có thể đưa qua được, hôm đó toàn bộ vật phẩm không xác định đều bị thu giữ rồi, sao người non kinh nghiệm như Dư Tội có thể qua được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất