Dư Tội

Chương 055: Quần anh oải tụy. (1)

Chương 055: Quần anh oải tụy. (1)
18 giờ đúng, từ đường ngoài sân bay có mấy chiếc xe cảnh sát đi vào, hoặc ở bãi, hoặc là khu vực dành cho nhân viên mặt đất, từ trên xe xuống năm ba người một đội, bảy tám người một tổ, vội vội vàng vàng chạy tới khu quản lý sân bay. Nhìn kỹ sẽ nhận ra chỗ khác người thường của họ, bước chân nhanh mà không loạn, nét mặt lạnh lùng, mắt sắc bén, mày vô thức nhíu lại, chính là hình ảnh loại nhân vật chính trong phim bom tấn khi đối diện với giây phút chuẩn bị giải cứu địa cầu.
Thực ra làm việc này còn mệt hơn cả cứu địa cầu, 50 tiếng trôi qua rồi, phân cục công an hàng không dân dụng làm chủ lực, rút lực lượng từ chi đội hình sự, trị an tham dự vụ án, còn điều bảy tám cảnh sát hình sự lâu năm nổi tiếng nhờ phá các vụ ăn trộm. Từ thời điểm gây án, phương thức gây án, con đường bỏ trốn, truy lùng từng bước, thậm chí đem bức hình chụp được của nghi phạm đi tới trại giam hỏi những tên trộm chấp hành án, lực lượng huy động đã tới gần 50 người mà không mấy thu hoạch.
18 giờ 42 phút, Lý Vệ Quốc dẫn người ra đường nghênh đón, tóm hết cọng có cứu mạng này tới cọng cỏ cứu mạng kia, đều không được tích sự gì, chút manh mối cũng không có. Nhưng lần này tìm tới cọng cỏ lớn, mời cả xử trưởng già Hứa Bình Thu tới, người ngoài không biết cái tên này, nhưng trong hệ thống công an thì chẳng khác gì sấm nổ bên tai, thời gian trước vụ án ma túy xuyên tỉnh làm ông già sắp nghỉ hưu lại lần nữa dang tiếng vang dội.
Tới rồi, xe tới rồi, Phân cục trưởng phân cục hàng không dân dụng Lưu Đào đi sát sau xử trưởng Lý Vệ Quốc nghênh đón, từ trong xe đi ra ông già mặt đen, khi đại đa số lãnh đạo tuổi này đã mặt tròn bụng bự thì ông già vóc người tầm thước này vóc dáng gọn gàng, bước chân khỏe khoắn:” Xử trưởng Lý, xin lỗi, tôi đến muộn.”
“ Không có gì, không có gì, chỗ chúng tôi chỉ còn trông cậy vào xử trưởng Hứa thôi, sở trưởng Thôi hôm nay gọi bảy tám cú điện thoại hỏi tiến triển, tôi không biết ăn nói ra sao, tiếp tục thế này thì thành sự kiện quốc tế mất.” Lý Vệ Quốc mặt mày khổ sở, chuyện vốn không trong phạm trù quản lý của ông ta, nhưng mà ai bảo bạn bè quốc tế mất đồ, các loại giao thiệp đều thông qua ban đối ngoại, nên ông ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió:
“ Quy củ cũ, lời không hay nói trước, tìm được đừng cám ơn, không tìm được đừng trách, phá án chẳng ai đảm bảo được trăm phần trăm.” Hứa Bình Thu tuyên bố thằng thừng luôn, ông ta không sợ án lớn, chỉ sợ án nhỏ bị làm lớn, mà bọn trộm vặt thì khó bắt hơn so với trùm tội phạm có cá tính có đặc tính:
“ Nhất định tìm được.” Lý Vệ Quốc tự tin, hắn thông qua sở trưởng Thôi mới mời được vị bồ tát này tới:
Lưu Đào đứng nghiêm:” Báo cáo xử trưởng Hứa, tôi Lưu Đào, phân cục trưởng phân cục công an hàng không dân dụng.”
“ Không cần khách khí, trên đường đi tôi đã tìm hiểu đại khái vụ án rồi, nói tình huống hiện giờ đi.”
Lưu Đào chỉnh lại nét mặt, vừa đi vừa nghiêm túc giới thiệu tình huống: “ ... Sân bay ít khi xảy ra loại chuyện này, ở đây trị an rất tốt, trước kia trừ ít trộm vặt qua đường, chúng tôi chưa từng gặp phải vụ án kiểu này ... Cho nên tôi cho rằng, vụ án này mục tiêu rất rõ ràng, chính là nhắm vào hành lý hai người ngoại quốc.”
Hứa Bình Thu gật gù: “ Đúng, điểm này có thể khẳng định.”
“ Thứ hai là thủ pháp thuần thục, làm một cách nhẹ nhàng yên ắng, không gây bất kỳ chú ý nào, trừ bức ảnh đội mũ, chúng tôi không biết gì thêm. Nơi này mỗi ngày trung bình lưu lượng khách tới 4 vạn người, điều tra rất khó khăn, chúng tôi điều tra xe bus, xe taxi cả xe riêng đỗ quanh sân bay, không phát hiện gì, đối tượng như đột nhiên biến mất.” Lưu Đào khẳng định: “ Đây không phải loại trộm thông thường, vì trộm thông thường không đi nhắm vào thứ vốn không đáng tiền với người thường, chúng chỉ nhắm vào vật phẩm quý giá và tiền mặt trên người nạn nhân.”
“ Tốt, cũng đã có kha khá tin tức rồi đó.”
“ Cám ơn xử trưởng Hứa, điều này chứng thực hoài nghi thứ ba của tôi.” Lưu Đào càng nói càng hùng hồn:” Đây là vụ trộm có kế hoạch, hai vị khách nước ngoài này chuyên môn tới tham gia cuộc đấu thầu, mà giờ kế hoạch, thiết bị mô hình, tư liệu kỹ thuật mất hết, đừng nói đấu thầu thất bại, mà công ty RX cũng gặp tổn thất lớn.”
“ Nên họ thông qua đại sứ quán kháng nghị à?” Hứa Bình Thu thở dài: “ Xử trưởng Lý, tôi không muốn nói lời khách khí, nhưng nước lạnh vài hất vài gáo, chuyện này là người mù xem ngựa, theo như phân tích phân cục trưởng Lưu mà suy luận, đồ bị mất đã sang tay rồi, hai ngày, đủ để xảy ra nhiều chuyện, dù có tra ra, không đủ cho anh ăn nói đâu.”
“ Chúng ta không thể ăn nói.” Lý Vệ Quốc nhấn mạnh, kéo Hứa Bình Thu vào chịu tội cùng mình:
Hứa Bình Thu thoáng nhíu mày rồi cười: “ Đúng, cho nên anh nghĩ tốt đường lui đi, phải đối phó với sự chất vấn bên trên thế nào ... Trách nhiệm này rất lớn, nói không chừng sĩ đồ của anh tới đây là dừng đấy.”
“ Đừng nói chuyện sau này, giờ tôi đau đầu đây, giờ có bị đuổi tới cơ sở tra hộ khẩu cũng tốt hơn là bị mười mấy cú điện thoại thúc giục, anh không biết hai người nước ngoài kia khó dây thế nào, lên cả chính phủ tình làm ầm ĩ, thế là tỉnh cứ nhè tôi mà hỏi ... Ài, anh Hứa, anh không biết tôi khốn khổ thế nào đâu, ngày ngày mất ngủ, nhìn điện thoại là sợ.” Lý Vệ Quốc than vãn luôn mồm, xem chừng khổ lắm rồi:
Hứa Bình Thu không nóng không lạnh cho một câu:” Điều này chứng tỏ anh còn chưa quen không khí dân chủ, ở nước ngoài, người ta có thể trực tiếp tới tìm tổng thống đấy.”
Lý Vệ Quốc nhăn mặt, biết Lão Hứa chuyên nói lời quái dị, đành thở dài, giờ làm gì còn tâm tình để ý tới mấy cái đó, giới thiệu qua loa đội hình, đội phó đội hình sự số 7 Cố Hi Kiệt, nổi danh vì phá mấy vụ ăn trộm. Đội trưởng thực địa chi đội trị an Vương Xung Anh, hai lần phá vụ án ăn trộm máy móc ở mỏ than, Duẫn Nam Phi tổ trưởng điều tra chi đội đặc cảnh, trứ danh truy lùng tội phạm. Còn có Dương Vinh Lượng của phân cục Hạnh Hoa Lĩnh, 30 năm trong nghề, phá hơn trăm vụ đột nhập ăn trộm.
Làm Hứa Bình Thu bất ngờ là một ông già tuổi còn nhiều hơn cả mình, mái tóc đã hoa râm, người cũng đa hơi phát tướng, song không hề toát ra vẻ già cỗi, mà có sự điềm đạm của bậc đại gia. Người này chính là Mã Thu Lâm đã lui về tuyến hai giờ đeo chức ở phòng nghiên cứu tội phạm, không ngờ cũng mời tới, người này, cả ông ta gặp cũng phải gọi một tiếng đội trưởng: “ Đã có nhiều cao thủ như thế thì gọi tôi làm gì?”
“ Thêm vài cao thủ đâu phải chuyện xấu, anh Hứa, nơi này anh có chức vụ cao nhất, anh đứng đầu nhé, không phải tôi đùn đẩy mà là sở trưởng Thôi kiến nghị, ai bảo anh nổi danh như vậy.”
Hứa Bình Thu không vui:” Không phải như thế, khi tôi làm cảnh sát thì Mã Thu Lâm đã là đội trưởng của tôi, giờ anh bảo tôi đi chỉ huy người ta ... Thế chẳng phải không cố kỵ thể diện của đồng chí già à?”
“ Ài, đừng trách tôi, anh nghĩ tôi mời được ông ấy à, sở trưởng Thôi tiến cử đấy, không sao, ông ấy là cố vấn, tới góp ý thôi chứ ai dám sai bảo ... những người còn lại là tiểu bối, lại có cấp dưới của anh, à quên còn mấy chàng trai nữa mới mời được , người đội chống trộm cắp...” Lý Vệ Quốc vội giải thích:
Hứa Bình Thu buột miệng:” Hả, mời cả Dư Tội rồi kia à?”
“ Đúng rồi, té ra anh cũng nghe tới tên cậu ta, chàng trai đó hiện không khác gì minh tinh ... Ài, nhưng mà gặp mặt chẳng bằng nghe tên, quá trẻ, quá bình thường, làm người ta thất vọng.” Lý Vệ Quốc thực sự không đánh giá cao mấy đứa nhóc đó, mông ngồi chưa ấm chỗ, tới mấy tiếng đã biến mất rồi, chẳng qua là bận quá nên chẳng ai hơi đâu đi hỏi, thôi thì cùng lắm là đuổi về:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất