Dư Tội

Chương 060: Cả đám vô tích sự.

Chương 060: Cả đám vô tích sự.
Câu hỏi hay! Dư Tội là thằng chó má sống rất thực dụng, không làm mấy trò vớ vẩn đâu.
A! Cả đám đứng bật dậy, đúng thế thật, cái thằng khốn đó luôn đặt bẫy để người ta nhảy vào đánh cược, sau đó cả năm sống nhàn nhã bằng tiền người khác. Gấu Chó là tên ít kiên nhẫn nhất, nhìn xung quanh quát lên:” Dư Nhi có ra đây không thì bảo, đếm ba không ra quịt tiền.”
Quả nhiên hiệu quả tức thì.
Giày thể thao, quần jean, áo bành tô, đầu đội mũ lưỡi chai kéo thấp, bộ dạng giống lữ khách đi xa, Dư Tội thong thả từ phòng hút thuốc đi ra giơ cao tay "hi" một tiếng chào mọi người, đưa tay tới trước mặt Hùng Kiếm Phi.
“ Thằng chó khốn nạn!” Hùng Kiếm Phi móc ra 50 đồng, vỗ chát vào tay Dư Tội:
“ Vừa gặp đã khen nhau rồi, ngại quá cơ.” Dư Tội cười ngượng ngập, thu tiền rồi lại đưa tay ra với Lạc Gia Long, vẫy vẫy:
“ Dư Nhi, cậu không tới biết tôi buồn thế nào vì cậu không thể tham gia cùng anh em không? Kết quả cậu lợi dụng tình cảm đó vì lừa của tôi 50 đồng thôi à? Tình anh em chúng ta đáng giá thế thôi sao?” Lạc Gia Long làm vẻ mặt đau lòng, bàn tay kia vẫn vẫy trước mặt như lời khẳng định, đúng là chỉ đáng 50 đồng, hắn đành cắn răng trả tiền:
Tới lượt Lý Nhị Đông, không ngờ tên này dám há mồm nói: “ Nợ, trả sau.”
“ Không phải chính anh nói nam nhân tốt có thể nợ tình, tuyệt đối không nợ tiền à, muốn sống yên thân thì trả tiền đây.” Dư Tội móc túi lấy đúng 50 đồng mới chịu tha cho, xưa nay chưa từng có ai quịt tiền của y mà có thể sống yên, đừng có lấy lý do vớ vẩn như nói đùa hay tình cảm ra, sau khi thu hết tiền của một nửa số anh em, hả hê nói: “ Các anh em chú ý, tiền công quỹ của chúng ta do nhân viên hậu cần Bánh Đậu bảo quản, xuống máy bay tôi mới khách ... Có điều không cần cám ơn tôi, mọi người nên cám ơn mấy anh em khảng khái móc hầu bao, vỗ tay hoan nghênh họ lần sau tiếp tục phát huy ưu thế trí khôn hơn người này, cống hiến tiền ăn cho anh em.”
Đám không bị lọt hố tất nhiên vào hùa reo hò, đó là quy tắc của mười mấy anh em bọn họ, thắng tiền chẳng những được ăn miễn phí, còn có thể sỉ nhục trí tuệ của người ta. Mấy vị phải móc ví bị trêu chọc mất mặt lắm, thương lượng với nhau đáp xuống đất đi ăn hải sản, dù sao những 50 đồng, ăn bù lại chứ, bị đám đông chế giễu lần nữa.
“ Dư Nhi, sao cậu biết mà tham gia?” Lạc Gia Long thay đổi đề tài, Dư Tội đột nhiên xuất hiện, khó tránh khỏi tò mò:
Dư Tội nhìn một vòng toét miệng cười: “ Tất nhiên không thể thiếu tôi, không có tôi không phải các anh sẽ cô đơn lắm sao?”
Ọe, ọe, tiếng nôn ọe vang lên liên tục.
Tóm lại là lại lần nữa tụ tập đông đủ rồi, loa thông báo đã tới giờ bay, mọi người kiểm tra lại hành lý, giấy tờ, sau đó xếp hàng bước lên chuyến hành trình thần bí.
Đám người này đúng là toàn nhà quê ít tiếp xúc, ngồi trong không gian chật hẹp của máy bay nhìn trước ngó sau, tên Trịnh Trung Lượng chủ nghĩa bi quan nắm chặt tay vịn, mặt có phần hơi tái nói: “ Vì sao trong đầu tôi lại toàn cảnh tai nạn hàng không nhỉ?”
Tức thì bị mấy hành khách lườm cho, chưa bay đã nói lời không lành rồi, Đổng Thiều Quân biết tính cách vị Đại Tiên này, nhanh chóng bịt mồm hắn: “ Nhìn tiếp viên hàng không di chuyển sự chú ý đi.”
Nữ tiếp viên đó mặt đánh phấn dày, còn cách cấp độ mỹ nữ một khoảng, làm Trịnh Trung Lượng càng bi quan: “ Chính vì nhìn mặt tiếp viên hàng không nên mới liên tưởng tới tai nạn hàng không, thế giới này làm tôi thất vọng quá rồi.”
Đầu trúng hai cái bợp, có người muốn hắn câm miệng, thằng này có cái mồm quạ chuyên tuôn ra lời xúi quẩy, rất ảnh hưởng tới tinh thần của đội ngũ.
Máy bay kêu ù ù xuyên qua tầng mây, bỏ lại thành phố sau tầm nhìn, ngoài cửa sổ là bức tranh như tiên cảnh, từng đám mây trắng muốt trải dài tới vô tận, lấp lánh ánh mặt trời chói mắt. Hành khách đều đã yên tĩnh lại, chỉ có đám người ở giữa máy bay không nén được hiếu kỳ vì lần đầu đi máy bay, luân phiên đổi chỗ với nhau ra cửa sổ xem phong cảnh.
Không trách bọn họ được, quá nửa sổ này vốn sống ở thôn nhỏ vùng núi, không thì cũng là vùng quê nghèo, tuy học ở tỉnh thành đấy, nhưng kỷ luật trường cảnh sát nghiêm như thế, mấy khi được ra ngoài đâu, có chăng nữa thì đâu có tiền mà tới chỗ sang trọng hiện đại, nên nhà quê vẫn hoàn nhà nhà quê.
Ngồi hàng ghế sau Dư Tội có ba người, Lý Nhị Đông ở giữa, Uông Thận Tu và Trương Mãnh ở hai phía trái phải, bên ngoài toàn mây với mây nên cũng chán rồi không tranh nhau đổi chỗ như bọn học sinh tiểu học nữa.
Lý Nhị Đông buồn chán bày trò chơi: “ Hán Gian, Súc Sinh, tôi đột nhiên nghĩ tới một câu đố, các cậu có muốn khiêu chiến trí tuệ không?”
Trương Mãnh khinh bỉ: “ Thôi đi, câu đố của cậu toàn ở trong đũng quần, chẳng nghĩ cũng biết.”
“ Cứ nói xem nào.” Uông Thận Tu đang rảnh, giống Trịnh Trung Lượng, mấy nữ tiếp viên hàng không làm hắn thất vọng, buồn chán tới mức tham gia thử thách trí tuệ cấp thấp kia:
Lý Nhị Đông hắng giọng: “ Câu đố về một hạng mục vận động, lên phi cơ cưỡi phi cơ, đoán xem.”
Quả nhiên là thế, hai người bạn cùng phì cười, Hán Gian chẳng cần nghĩ cũng đoán ngay: “ Song phi!”
“ Song phi!” Trương Mãnh giọng hơi to:
Tiếp viên hàng không đi qua đưa mắt nhìn, thế là ba thằng này bị bọn ngồi ghế sau vung tay tát, cái bọn này người ta chưa cười đã tự biến mình thành trò cười rồi. Dư Tội thở dài ngao ngán rốt cuộc là huấn luyện kiều gì mà chọn toàn thành phần xã hội nên loại bỏ thế này.
Tiếp viên bắt đầu phát bữa ăn giữa chuyến bay, một hộp cơm, một món đồ uống, Dư Tội không ăn, chỉ xin một cốc nước sôi nhấp từng ngụm nhỏ, phần của y bị Bánh Đậu tiêu diệt hộ, vừa ăn vừa chê ít. Bánh Đậu vô tình nhìn Dư Tội một cái, lấy khuỷu tay huých Thử Tiêu, chỉ chỉ Dư Tội tay chống cằm nhìn xa xăm đâu đó.
Không lên tiếng, nhưng không ảnh hưởng giao lưu của hai thằng này, bọn họ được huấn luyện giao tiếp bằng ngôn ngữ thân thể, hai thằng mê cờ bạc này càng tích cực luyện tới đăng phong tạo cực, tâm linh tương thông.
Vẻ mặt của Bánh Đậu ý là :" Nhìn kia, làm sao Dư Nhi lại làm bộ mặt thâm trầm rồi? Mỗi lần như vậy là muốn xử ai đó."
Thử Tiêu hoang mang :" Tôi cũng không biết, hỏi cậu ta đi."
Bánh Đậu không vui :" Mẹ nó, cậu không hỏi được à? Tâm trạng nó không tốt, ngu mới chọc vào."
Kỳ thực Dư Tội tới làm ai nấy đều rất vui, người ngoài truyền nhóm mười mấy người bọn họ chỉ giỏi đánh nhau với đánh bạc. Có điều thực tế hơi khác một chút, mới đầu đúng là ai thắng người đó được, về sau Dư Tội phát hiện mánh khóe của Bánh Đậu và Thử Tiêu, sau đó y tham dự vào đánh bạc liền thành hoạt động giải trí cho mọi người, người thắng quả nửa bị dùng làm của công cho đoàn thể nhỏ bọn họ.
Tiền chẳng nhiều, song đủ cho anh em thi thoảng ra ngoài tụ tập, uống say một bữa, cải cách này gây ra hậu quả trực tiếp là người tham dự đánh bạc ngày càng nhiều, hai là sức ngưng tụ cao chưa từng có, đừng thấy bọn họ suốt ngày mâu thuẫn nội bộ, chửi bới xỉ nhục lẫn nhau không nể nang gì. Nhưng nhìn lần Dư Tội bị đánh xem, cả đám nhất trí đi đòi nợ.
Nhìn trước nhìn sau lần tham dự tuyển chọn này trừ một vị là chuyên ngành kiểm nghiệm dấu vết, còn lại đều là bạn cờ bạc, bọn họ tụ tập với nhau liền không biết buồn là gì, vậy nên vẻ mặt của Dư Tội làm người ta không hiểu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất