Chương 061: Nhiệm vụ đơn giản. (1)
Đảo mắt một vòng từ trên xuống dưới, tên nào tên nấy đang hơn hớn vì chuyến đi chơi miễn phí này, Thử Tiêu mắt đảo một vòng, hắn là tên có tâm cơ hơn cả, cũng là người thân với Dư Tội nhất, đổi chỗ với Bánh Đậu hỏi Dư Tội ngồi bên cửa sổ: “ Dư Nhi, làm sao thế?”
“ Không sao, ngắm cảnh thôi.” Dư Tội lắc đầu:
“ Cậu lấy quái đâu ra cái nhã hứng ấy.” Thử Tiêu nhỏ giọng xuống: “ Có phải lo lắng chuyện tập huấn không?”
“ Có chút.” Dư Tội thở dài, bạn xấu thì nhiều, tri kỷ thì ít, Thử Tiêu có thể tính là một trong số đó, thấy hắn nhận ra vấn đề nên Dư Tội không giấu: “Thế trận này không nhỏ, anh không sợ à?”
“ Nếu bảo tôi lên tuyến đầu thì tôi chắc chắn là chột dạ.” Thử Tiêu thành thật đáp, chuyện xung phong tiền tuyến hắn làm sao được, giọng càng nhỏ hơn: “ Có điều đám anh em mình trừ đánh bài ra thì chẳng thứ nào xếp đáng được xếp hạng, nên tôi nghĩ, tham gia cho có, sau đó về quê làm cảnh sát vinh quang cũng được, phải không?”
Dư Tội mỉm cười, tương đồng với ý nghĩ của y, ngồi thẳng lên chỉnh lại cổ áo, làm vẻ mặt chính nghĩa nghiêm túc để xem có tiềm chất hay không: “ Anh nói xem, nếu thực sự tuyển một hoặc một vài người, hẳn sẽ trực tiếp đưa tới cương vị trọng điểm của tỉnh thành, liệu tôi có khả năng được chọn không?”
“ Dư Nhi, không phải trước nay cậu không hứng thú với chuyện ở lại tỉnh thành à?” Bánh Đậu không hiểu:
“ Giờ có hứng thú cũng được mà.”
- Đừng hi vọng nhiều, vụ chúng ta đánh hai thằng ở Đh thể dục bị chủ nhiệm Giang biết rồi, về trường nói không chừng có xử phạt đang đợi cậu đấy.
“ Không sao, đợi vài tháng nữa chúng ta mới về, lúc đó còn ai quan tâm nữa.” Dư Tội quay lại chủ đề cũ: “ Anh thấy tôi thế nào?”
“ Muốn nghe thật chứ gì?” Thử Tiêu trầm ngâm: “ Chỉ có một khả năng giúp cậu được lựa chọn thôi.”
“ Là gì?”
“ Đó là người tuyển chọn mù mắt, chọn hết cả chúng ta, trong đó có cậu.”
Đậu Hiểu Ba cười phun nước, Dư Tội không cười cũng không giận mà trầm ngâm gật gù, tương đồng với suy nghĩ của y, chỉ có vậy mới là hợp tình hợp lý.
Thế nhưng vẻ mặt ấy lại bị Thử Tiêu hiểu lầm: “ Coi như cách tiêu chuẩn khác bỏ đi, ít nhất muốn được lựa chọn phải có đạo đức cá nhân tốt, cậu thì lấy đâu ra thứ đó.”
“ Đúng thế, tố chất chính trị thì khỏi nói, cậu thi ba lần mới qua, giao viên chính trị cũng nói cậu là thành phần nguy hiểm của xã hội.” Bánh Đậu bổ xung thêm:
“ Bọn này đều là phế phẩm, nhưng thời buổi này đến rác còn có giá trị lợi dụng, cậu là thứ nguy hiểm, ai mà dám dùng?”
Hai người đó mỗi người một câu, tổng kết lại là Dư Tội cậu đừng hi vọng hão huyền nữa, cậu trừ thể chất hợp cách ra thì chẳng có cái gì dùng được.
Thư Tiêu chọc Bánh Đậu một cái, ý bảo hắn ngậm miệng lại, nhìn Dư Tội đã ngẩn người ra rất lâu, giống như sét bổ trúng, ngồi im không nhúc nhích.
Thấy Dư Tội bị đả kích nặng nề như thế, Thử Tiêu an ủi: “ Đừng buồn, kỳ thực mọi người cũng không hi vọng gì cả, chỉ là muốn ra ngoài mở rộng tầm mắt, dù sao cũng là thêm kinh nghiệm, nơi này không tuyển có khi nơi khác dùng ... Cậu làm sao thế, cứ im lặng suốt.”
“ Không sao!”
Dư Tội cười, nói cũng phải, đôi khi nên suy nghĩ đơn giản chút, ra ngoài mở rộng tầm mắt, tăng trưởng kiến thức cũng không tệ. Tạm bỏ tâm sự xuống, cùng hai người anh em thảo luận cơ sở huấn luyện ở đâu, có điều Bánh Đậu tham ăn đã lập kế hoạch du lịch hoàn chỉnh, thao thao bất tuyện trình bày nên đi đâu ăn gì. Bất tri bất giác có tiếng nhắc nhở thắt đai an toàn, chuyến bay dài hai tiếng đã sắp tới điểm đến, ngoài cửa sổ thấp thoáng nhìn thấy thành phố, phong cảnh thành phố nước nam bốn mùa như xuân bao phủ một màu xanh ngăn ngắt, khác hẳn nước bắc lúc này bao phủ trong tuyết trắng.
Tới Quảng Châu rồi!
Xuống máy bay một cái không ngờ phát sinh biến cố, đám ngốc ở phương bắc tới đều chung một động tác, nhìn lữ khách đi qua đi lại quần áo mỏng manh mát mẻ thì trố mắt ra, biết nam bắc khác biệt không ngờ lại chênh lệch nhau như thế.
Từ nơi âm mười mấy độ tới nơi dương hai mấy độ, không phải là hưởng thụ, mà là đầy đọa.
Vì thế đi vào đại sảnh, ai nấy lau mồ hôi, chỉ muốn lập tức cởi bỏ hết trang bị hạng nặng trên người.
“ Tập trung nhà vệ sinh.” Dư Tội cầm đầu hô, cả đám ùa theo như đàn ong:
Đó chắc chắn là nơi tốt nhất, trước tiên là cởi áo bông, cởi quần bông, vốc nước lên mặt cho sảng khoái một chút, Tôn Nghệ càu nhàu: “ Mùa hè ở chỗ chúng ta cũng không nóng thế này.”
“ Còn khá rồi đấy, nếu gặp mùa bão, thời tiết ẩm thấp, người phương bắc chúng ta không chịu nổi. “ Lạc Gia Long có chuẩn bị trước đã thay bộ quần áo mùa thu:
“ Có cái hay mà, đỡ phải mặc áo bông nặng người:” Thử Tiêu hành động nhanh nhất đã thay quần áo xong, lấy di động ra chụp tách cái cảnh Gấu Cho mặc mỗi quần sịp, tuyên bố về phát lên mạng nội bộ của trường, Gấu Chó truy đuổi muốn lấy lại, nhưng Thử Tiêu đề phòng chạy mất rồi.
Gấu Chó không đuổi được cũng lấy di động ra chụp tanh tách, tuyên bố đợi sau này ai làm quan lớn sẽ mang ra tống tiền, người bị chụp chẳng sợ, đã thế Lý Nhị Đông còn ôm eo Uông Thận Tu muốn chụp bức ảnh lãng mạn, làm Gấu Chó buồn nôn suýt vứt di động đi.
Hỗn loạn một hồi cũng thay y phục xong, rời nhà vệ sinh, dù sao trải qua mấy năm huấn luyện gian khổ, cả đám nhanh chóng thích ứng, tự động xếp thành hai hàng, bước chân chỉnh tề tới điểm tập hợp.
Lối ra B18!
Hàng đầu lập tức nhìn thấy Hứa Bình Thu đứng bên cái xe du lịch, cả đám tới trước mặt đứng nghiêm tiếp nhận kiểm tra. Hứa Bình Thu mặc cảnh phục uy phong vô địch, giờ thay thường phục như lão nông trồng rau, thân thiết nhìn Thử Tiêu nói hắn béo lên, bảo Trương Mãnh là quê hắn tuyết lớn, còn sợ là không tới kịp, khen Lạc Gia Long đẹp trai, thậm chí cái mặt không khen nổi của Gấu Chó cũng được ông ta nói là có tinh thần, ai cũng khen ngợi, nhưng tới lượt Dư Tội thì bỏ qua như không quen biết.
Dư Tội lườm lão già một cái, biết ông ta cố tình lờ đi, nhưng với y mà nói chẳng hề gì, thế càng tốt, lãnh đạo không thân không thích lại đối xử tốt mới làm người ta bất an.
“ Mọi người vất vả rồi, tiếp theo tôi ra mệnh lệnh đầu tiên, lên xe, chuẩn bị ăn cơm. “ Hứa Bình Thu mỉm cười nói lớn, đợi đám học viên hớn hở lên xe ổn định chỗ ngồi rồi mới nói thêm: “ Đây là bữa cơm đầu tiên của các cậu ở Quảng Châu, cũng là bữa cơm cuối cùng khi tập huấn bắt đầu, buổi chiều đúng giờ tập hợp, lái xe sẽ đưa các cậu tới điểm tập hợp ... Phấn chấn lên, chúng ta hát nào ... Ở thành phố phồn hoa, ở sơn cộc tịch mịch ... Chuẩn bị, 1,2, 3!”
Lái xe mở loa, âm nhạc vang lên, đó là bài ca cảnh sát nhân dân đã hát vô số lần, cho dù là không học cũng có thể ngâm nga vài câu.
Dư Tội miệng cũng há ra khép lại đấy nhưng kỳ thực âm thanh chỉ ậm ừ trong cổ họng, nhìn ông già Hứa Bình Thu cao giọng lấy sức hát cái bài nhàm tai này một cách say sưa, cảm giác quai quái.
Hưng phấn, nhiệt huyết, trẻ trung ... Hứa Bình Thu tựa hồ nhìn thấy dáng vẻ đám học viên này khi mặc cảnh phục, mỗi lần có người mới gia nhập đội ngũ do mình dẫn dắt, ông ta có cảm giác bảo đao đã già.