Chương 066: Lưu Lạc đầu đường. (1)
Tỉnh Sơn Bắc có nguồn tài nguyên than đá vô cùng phong phú với trữ lượng chiếm 20% toàn quốc, không chí đáp ứng nhu cầu trong tỉnh, còn cung cấp toàn quốc, lượng giao dịch cực lớn, vì thế để cho thuận tiện tỉnh thiết lập các cơ sở ở nhiều thành phố lớn.
Tòa nhà Than Đá là do sở than đá tỉnh Sơn Bắc xây dựng ở Quảng Châu, đó là một nhà khách ba sao, từ lúc chập tối, một nam tử tuổi khoảng trên ba mươi gần bốn mươi, sốt ruột đứng đợi trước cổng tòa nhà, thi thoảng lại xem đồng hồ nhìn ra đường tới ngây người.
Không ai biết vị khách tướng mạo như thổ phỉ bán than này tên là Đỗ Lập Tài này là một đội trưởng thực địa của cục chống ma túy , được phái tới tỉnh Quảng Đông truy lùng vụ án buôn bán ma túy gần ba tháng, đây là vụ án buôn ma túy xuyên tỉnh. Đồng thời trong vụ án này xuất hiện thứ ma túy mới chứa từng có ở thị trường tỉnh Sơn Bắc, sở công an tỉnh đặt kỳ vọng lớn vào hành động này.
Có điều xuất sư bất lợi, liền mấy tháng không có chút tiến triển nào, một tháng trước thi thể người cung cấp thông tin được vớt lên từ bên sông. Vụ án bị đình trệ, tỉnh phải kéo vị xử trưởng Hứa chuyên xử trị ca bệnh hiểm nghèo về lại tuyến đầu.
Manh mối duy nhất bị chặt đứt, Đỗ Lập Tài không hi vọng có thể giải quyết vấn đề gì, chỉ là Tết rồi, sĩ khí cả đội cực thấp bị bỏ rơi ở ngoại tỉnh không về được, làm thì không thể làm tiếp, về thì không có mặt mũi nào mà về. Lúc này bọn họ không hi vọng phá án nữa, chỉ mong lãnh đạo mang tới cái thang cho mọi người bước xuống thôi.
Hút hết không biết bao nhiêu điều thuốc mới thấy chiếc xe du lịch dừng lại, một ông già bước xuống, Đỗ Lập Tài thấy người nhẹ đi chục cân liền, đi nhanh tới bắt tay Hứa Bình Thu, lái xe Cao Viễn biết hai vị lãnh đạo có chuyện muốn bàn liền đi lên lầu trước tránh đi.
Hàn huyên vài câu Hứa Bình Thu hỏi: “ Giờ các cậu tính thế nào?”
“ Không xuất hiện manh mối mới, chúng tôi không theo được nữa, người cung cấp tin bị bịt miệng rồi, cũng bị bịt hết lối đi.” Đỗ Lập Tài chán nản, người cung cấp tin là người trung gian do một nhân cục chống ma túy bắt được, theo hắn khai, ở tỉnh Quảng Đông có tập đoàn chuyên chế loại ma túy mới tên "Thần Tiên Thủy" này, hắn từng đích thân đi mua, cục chống ma tuy định thao tác để câu cá lớn, không ngờ người cấp tin một đi không về:
Trong toàn bộ phần tử tội phạm, hung hãn nhất, gian trá nhất, khả năng chống điều tra cao nhất không phải là tội phạm ma túy, nhưng tổng hợp năng lực và tố chất tội phạm thì chúng cao nhất, Hứa Bình Thu tiếp xúc không ít với loại án này: “ Đã điều tra nội bộ chưa? Có lỗ hổng không?”
“ Tra rồi, không có khả năng, tổ hành động của chúng tôi có năm người, trực tiếp chịu chỉ huy của cục trưởng, căn bản không ai biết chúng tôi ở đây.”
“ Vậy phía cảnh sát Quảng Đông thì sao?”
“ Chỉ có một vị đốc sát liên lạc một chiều với chúng tôi, tối đa là cung cấp hình ảnh camera giám sát và phương tiện thông tin, căn bản không biết chuyện của chúng tôi.” Đỗ Lập Tài tiếp tục lắc đầu, hắn tin tưởng tuyệt đối vào đội ngũ của mình không có kẻ phản bội:
“ Vụ án chết yểu vào lúc mấu chốt, lúc này hẳn tính cảnh giác của đối phương đã đề cao rồi.” Hứa Bình Thu lẩm bẩm: “ Nghi phạm bán ma túy bị bắt có thu hoạch gì không?”
“ Nhốt hơn một tháng, thẩm vấn không biết bao lần mà không tra ra gì, hắn rất giảo hoạt, bất kể là hành tung hay sổ sách đều không có chút dính líu nào tới ma túy, chúng ta lại không có ưu thế địa bàn, ngay cả cơ hội tiếp xúc trực tiếp với nghi phạm cũng không có.”
“ Chuyện này cũng là đương nhiên, không có đầy đủ nhân chứng vật chứng, loại này sẽ không nói.”
Đỗ Lập Tài còn trong đợi Hứa Bình Thu mang tới chỉ thị nào đó, không ngờ ông ta cứ thế im lặng đi vào tòa nhà, hình như có chút thiếu tập trung, vội đuổi theo vào thang máy, hỏi: “ Xử trưởng Hứa, chúng tôi phải làm sao đây?”
Hứa Bình Thu thở hắt ra, đây chính là điều ông ta muốn thay đổi trong hệ thống công an, những người này có thể nói là tinh anh cả rồi, nhưng không có chỉ thị là như ruồi không đầu, không biết phải làm gì: “ Có nhiệm vụ mới, cục trưởng Liêu không trao đổi với các cậu à?”
“ Cục trưởng Liêu gọi điện bảo chúng tôi nghe theo sự chỉ huy của anh.”
“ Thế là được, từ bây giờ các cậu chịu trách nhiệm với tôi, cắt đứt mọi liên hệ với người thân và gia đình.”
Vừa nghe nói có nhiệm vụ là Đỗ Lập Tài tinh thần phấn chấn hơn hẳn, ưỡn ngực lên: “ Xử trưởng Hứa, cứ ra lệnh đi, chúng tôi sắp chết nghẹn rồi đây này, toàn bộ nhân viên và trang bị có thể rút lui ngay trong tối nay.”
“ Hấp tấp, không hiểu cậu làm tổ trưởng cái kiểu gì thế hả?” Hứa Bình Thu không hài lòng mắng một nam nhân cao lớn như mắng học sinh tiểu học:
Thang máy dừng lại, tổ hành động của Đỗ Lập Tài trưng dụng toàn bộ số phòng ở tầng trên cùng khách sạn, ngay cả người tầng lãnh đạo khách sạn cũng không biết bọn họ là ai, tới đây với mục đích gì.
Đi vào một phòng hội nghị trải thảm đỏ, tường quét vôi vàng, đèn treo thủy tinh, bàn ghế đều bằng gỗ lim sang trọng, vì khách sạn là đơn vị trực thuộc chính phủ, nên theo tiêu chuẩn chỉ có tối đa là 3 sao. Nhưng kỳ thực với trang trí ở bên trong tòa nhà này, tuyệt đối không hề thua kém khách sạn năm sao.
Bốn đội viên của tổ hành động ba nam một nữ đã đợi từ lâu, cảnh phục nghiêm chỉnh, đồng loạt đưng nghiêm kính lễ, Hứa Thu Bình xua tay: “ Chúng ta ở bên ngoài, không cần câu nệ như vậy.”
Nói rồi hứng chí khom lưng nhìn mấy chiếc laptop chuyên dụng trong phòng, chợt nhìn thấy trên laptop một khuôn mặt hết sức xinh đẹp, cái nghề này ít có đóa hoa, một khi xuất hiện là đều cực kỳ xuất chúng, giống như cô bé An Gia Lộ ở học viện cảnh sát vậy, Hứa Bình Thu vỗ trán: “ Có chút ấn tượng, đồng chí tên là, Lâm ... Lâm Vũ gì ấy nhỉ?”
Nữ cảnh sát dáng người cao ráo, dung mạo xinh đẹp, hàng lông mày đậm, sống mũi gò má cao, cặp môi dày đầy đặn, đôi mắt linh động đen lay láy tinh nhanh, tuổi chưa nhiều, chừng 26, 27 thôi nhưng trông rất lão luyện, dõng dạc đáp: “Báo cáo, tôi tên là Lâm Vũ Tịnh ạ.”
“ À, đúng rồi, là nữ đặc cảnh thuộc đội phản ứng nhanh năm nào đây mà. “ Hứa Bình Thu gật gù nhớ ra, ghi nhớ diện mạo người khác là một kỹ năng được đào tạo của hình cảnh, ông ta càng xuất sắc ở mặt này, tuy chưa thể nói tới mức nhìn qua là không thể quên, nhưng chỉ cần người có điểm đặc biệt là tôi sẽ nhớ:
“ Cám ơn xử trưởng Hứa còn nhớ tôi.” Nữ cảnh sát có hãnh diện lắm, Hứa Bình Thu từng trao thưởng cho cô, song đó là chuyện mấy năm trước rồi:
“ Nhân viên thực địa của cái nghề này được mấy nữ tướng chứ, nếu tôi không nhớ thì cái đầu kém quá. Được rồi, chúng ta vào việc, thiết bị của mọi người bao phủ phạm vi lớn cỡ nào?” Hứa Bình Thu hỏi:
Lâm Vũ Tịnh vội tới giới thiệu: “ Đây là thiết bị theo dõi SR02 tiên tiến nhất mà sở mới phân phối năm nay, nếu là tín hiệu GSM, SDM thì độ sai lệch không quá 100 mét, nếu là tín hiệu hồng ngoại hoặc từ thì kém hơn, nhưng tổng hợp lại có thể bao phủ toàn thành phố Quảng Châu.”
“ Tốt lắm.” Hứa Bình Thu lấy ra một tờ giấy đưa Lâm Vũ Tịnh: “ Nhập mã theo dõi vào, làm xong tôi sẽ bố trí nhiệm vụ cho mọi người.”