Dư Tội

Chương 065: Cả ổ xuất quân. (2)

Chương 065: Cả ổ xuất quân. (2)
Lần này xe đi xa hơn rất nhiều, rẽ trái rẽ phải lung tung, Hứa Bình Thu xem chừng đủ rồi, trí nhớ tốt đến mấy cũng loạn thôi, bảo dừng lại: “ Đến lượt cậu rồi đấy, định lui hả?”
Nghiêm Đức Tiêu quay đầu nhìn Dư Tội như muốn kiếm chút niềm tin, thế nhưng thằng đó ngồi trơ ra đó mặt vô cảm, mả mẹ cái thằng chó máu lạnh, còn hai người thôi mà chẳng hề có ý cổ vũ anh em. Thử Tiêu ủ rũ làu bàu: “ Xử trưởng Hứa, nếu thực sự gọi điện cậu viện thì sẽ có người đón chứ?”
Hứa Bình Thu không bị vẻ mặt tội nghiệp đó đánh lừa :” Đừng giở trò với tôi, với đầu óc con bạc của cậu chắc chắn ghi nhớ đường rồi hả? Cuộc huấn luyện này, cậu có phần thắng lớn lắm đấy.”
Câu này cho Thử Tiêu thêm chút dũng khí, ra tới cửa xe còn chưa yên tâm, quay đầu lại nói: “Xử trưởng Hứa nói lời phải giữ lời nhé, phải cho chúng tôi ở lại tỉnh thành công tác đấy, nói là không được nuốt lời đâu.”
“ Thế phải xem cậu rồi, chứng minh cậu đủ tư cách đi đã, cơ hội sẽ không bao giờ thiếu.” Hứa Bình Thu mỉm cười:
Thử Tiêu thở dài nhảy xuống xe, chẳng cần phải di chuyển thì chẳng mấy chốc đã biến mất trong biển người nghìn nghịt, căn bản không cách nào tìm ra được.
Vì một công việc, vì tương lai tốt hơn, mọi người đều bước đi không quay đầu lại, đối với đám người không có hi vọng nào ở lại tỉnh thành, đây là là cơ hội. Dư Tội vẫn như thói quen ngồi ở vị trí cuối cùng thu hồi ánh mắt lại, y đã không nhìn thấy Thử Tiêu nữa rồi. Có điều quay đầu lại thấy Hứa Bình Thu chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh mình.
“ Vô ích thôi, trí nhớ của cậu dù tốt đến mấy cũng chỉ nhớ được điểm đỗ xe, huống hồ bọn họ cũng không ngồi im một chỗ, tôi đảm bảo không tìm được bạn cậu đâu. “ Hứa Bình Thu thừa hiểu vì sao Dư Tội từ lúc lên xe tới giờ không nói không rằng, y đang tập trung toàn bộ tinh thần ghi nhớ đường đi, không giao lưu với người khác là sợ bị mình phát hiện làm hỏng kế hoạch, chàng trai rất khá, tâm cơ rất sâu:
Dư Tội bị đọc được ý đồ hừ khẽ một tiếng không đáp, tiếp tục nhìn ra đường phố.
“ Đi xa một chút, thêm mười mấy km nữa hẵng dừng.” Vẻ mặt quật cường ương bướng làm Hứa Bình Thu thấy thú vị lắm, cố ý nói lớn với lái xe rồi quay sang trêu Dư Tội trêu: “ Như thế đã khó hơn chút nào với cậu chưa?”
“ Có. “ Dư Tội lãnh đạm bổ xung: “ Có điều chưa phải quá lớn, đừng nói bốn mươi ngày, sống ở đây bốn mươi tháng với tôi cũng không là gì hết.”
Không sai, người thấy khó vì không biết, người biết sẽ không thấy khó, Hứa Bình Thư đã chứng kiến hai cha con nhà này gian trá ra sao, tin rằng kiến thức ngoài sách vở của chàng trai này hơn người thường, thử thách này với Dư Tội mà nói có lẽ không phải quá khó khăn, ông ta mỉm cười: “ Vậy vì sao cậu lại đợi tới cuối cùng, chẳng lẽ tới giờ mà vẫn chưa nghĩ thông?”
“ Nghĩ cái gì?” Dư Tội nhìn khuôn mặt đường nét rắn rỏi, rất phóng khoáng, làm người ta dễ sinh tin tưởng ông ta, lão già này không biết dựa vào cái mặt lừa bao nhiêu người rồi:
“ Cậu đang lo bị chọn trúng, từ đó phải theo một cái nghề nguy hiểm mà lợi ích thu được lại không tương xứng. Nhưng đồng thời cậu cũng không muốn rút lui, mất đi cơ hội tốt, cho nên cậu vẫn không thể quyết định được, đúng không?” Hứa Bình Thu tin tưởng với Dư Tội mà nói, vấn đề không phải ở có vượt qua được 40 ngày không, mà ở vấn đề khác, giọng điệu ông ta lúc này giống người nhà tâm sự với nhau: “ Mâu thuẫn quá nhỉ?”
“ Có gì mà mâu thuẫn, xử trưởng nói có thể rút lui bất kỳ khi nào mà, đâu ai ép tôi phải làm cảnh sát chứ, một khi đã lựa chọn rồi đó là quyết định cá nhân, có gì mà mâu thuẫn?” Dư Tội tựa hồ chỉ phân tích biện chứng:
Có điều Hứa Bình Thu nghe ra được sự kiêu ngạo ẩn sâu trong lòng chàng trai này, ông ta thực ra cũng mâu thuẫn, Dư Tội là nhân tuyển tốt nhất, cũng là người ông ta không muốn chọn nhất, thử thách lần này có lẽ cũng là muốn tìm ra chút ánh sáng ẩn chứa trong chàng trai này :” Tốt lắm, tôi hi vọng nếu một ngày cậu từ bỏ sẽ không có chút tiếc nuối nào.”
“ Tôi sẽ nỗ lực làm được.” Dư Tội nói xong đứng lên đi tới hàng ghế đầu, như sợ ông già từng trải với đôi mắt thâm thúy đó đọc hết được ý nghĩ thực sự của mình, nói chuyện với ông ta như bị lột trần đứng dưới ánh mặt trời, không có gì để che dấu, có nghĩa là không thể tự vệ hay phản kháng, làm người cảm giác nguy cơ cao như Dư Tội thấy không thoải mái, không an toàn. Đợi xe dừng cửa mở, thản nhiên đi xuống không quay đầu lại.
Trong mắt Hứa Bình Thu đây là chàng trai bước đi tự tin ung dung nhất, có vẻ như bỗng nhiên bị bỏ rơi trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ với y mà nói chẳng có gì đặc biệt vậy. Nghĩ thế không khỏi kỳ vọng thấy tương lai của chàng trai này, đáng tiếc là chuyện quá khẩn cấp, ông ta không có nhiều thời gian nữa, nếu không trong số này sẽ bồi dưỡng ra được người hợp cách.
Lúc này trời đã tối hẳn, bóng đêm làm thành phố như biển sao lấp lánh, đoạn đường cuối này lái xe cố tình rẽ ngang rẽ dọc lại thêm Hứa Bình Thu nói những lời loạn đầu óc của y, căn bản không không biết phương hướng thế nào nữa. Dư Tội đứng một lúc chợt nghe thấy tiếng may bay, vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh sáng chớp chớp bay qua bầu trời, mỉm cười: “ Tối nay có chỗ ngủ miễn phí rồi.”
Chiếc xe du lịch thong thả đi trên con phố đông đúc, đây là loại xe có thể thấy khắp nơi ở Dương Thành, chẳng có gì đặc biệt, lúc này trên xe không còn học viên nào nữa, lái xe mới hỏi: “ Đội trưởng, sao tôi chưa bao giờ nghe nói hình cảnh có loại huấn luyện này nhỉ?”
“ Chuyện cậu chưa nghe thấy còn nhiều lắm.” Hứa Bình Thu không giải thích mà hỏi: “ Cậu thấy cách này thế nào?”
“ Quá ác, không có tiền, không có CMT, không được liên hệ với ai, thế này đẩy họ vào đường cùng rồi, thành phố này không thân thiện như vẻ ngoài của nó đâu.” Lái xe có vẻ rất am hiểu thành phố này:
“ Có biết cách tốt nhất để dạy một người bơi là gì không?”
“ Là gì ạ?” Lái xe rất phối hợp hỏi:
“ Rất đơn giản, trực tiếp đẩy xuống nước.” Kỳ thực đến Hứa Bình Thu lúc này cũng không khỏi lo lắng cho đám nhóc chưa trải đời kia: “ Cao Viễn, tôi muốn cho họ nếm thử muôn mặt cuộc sống hiện thực, tuyến đầu chúng ta tổn thất nhân viên ngày một nghiêm trọng, đôi khi là tổn thất không đáng có, không cải cách không được. Sau này tuyển dụng hình cảnh sẽ đầu do ban hình sự tỉnh lập kế hoạch, năm nay là năm đầu, tôi muốn làm một thí nghiệm nho nhỏ.”
“ Chỉ sợ đội trưởng luyện ra một đám người tay chân không sạch sẽ thôi, khí người ta đói bụng, rất dễ làm càn, nói thật tôi vẫn không tán đồng lắm.” Lái xe nói thẳng: “Một khi vấy bẩn thì khó quay đầu.”
“ Nếu họ đi theo đường đúng đắn thì có thể trọng dụng, nếu họ đi chệch hướng cũng có cách để dùng, tôi không sợ bọn họ vấy bẩn, tôi chỉ sợ gặp phải đám phế phẩm vô dụng.” Hứa Bình Thu trầm ngâm, bản chất lẫn bản lĩnh đều là do ép mà ra, ông ta muốn xem tiềm lực của một người khi bị dồn ép sẽ lớn cỡ nào, nhưng với chuyện không xác định, ai dám nói sẽ có kết quả tốt:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất