Chương 070: Cuộc chiến sinh tồn. (3)
Đến nhà cái cũng ném xới bạc ở đó, năm tên hùng hổ đuổi theo, còn cầm cả ghế làm vũ khí, Thử Tiêu mím môi mím lợi chạy một mạch, tới cái xe theo dõi của Cao Viễn, không ngờ mở cửa nhảy vào xe, thúc giục: “ Mau mau, đuổi tới nơi rồi.”
Thấy mấy người kia mặt mày hung tợn xông tới, Cao Viễn không kịp nghĩ nhiều, vặn chìa khóa nổ máy, gài số chạy ngược lại một quãng ngắn rồi xoay vô lăng, chiếc xoay gần như xoay tròn tại chỗ, sau đó phóng vút đi, bỏ lại làn khói. Ra tới đầu đường, Cao Viễn mới quay đầu lại nhìn, thằng béo đang hả hê đếm tiền, có chẵn có lẻ, vui hơn cả chuột ăn vụng được mỡ.
Không nói gì, hắn gọi điện liên hệ với Vương Vũ Vi, không lâu sau đón được người, lại đi thêm một quãng xa, Vương Vũ Vi nhìn tên béo tự nhiên như ruồi lục lọi xe lấy nước khoáng tu ừng ực, uống liền ba chai, hoàn toàn không coi mình là người ngoài: “ Không có tí đạo đức nghề nghiệp nào cả, thua tiền là liền giở trò ... Cám ơn hai anh nhé.”
“ Này thằng nhóc, chúng tôi cứu cậu đấy, mau xùy tiền ra đây.” Cao Viễn hăm dọa:
Không ngờ Thử Tiêu cười khanh khách: “ Thôi đi, người nhà cả mà cứ dọa nhau.”
“ Ai cùng nhà với cậu?” Vương Vũ Vi chột dạ ngoài mặt vẫn hầm hầm:
“ Ba ngày qua tôi thấy các anh hai lần rồi, hôm nọ còn theo tôi trong siêu thị, nếu không phải do xử trưởng Hứa phái tới thì móc mắt tôi đi.” Thử Tiêu đắc ý lắm, vừa rồi hắn dám giở trò bạc bịp là vì biết có người đi theo mình, không lo bị chém chết, thấy hai người kia không thừa nhận, ghé đầu tới giữa hai hàng ghế: “ Vờ vịt cái gì, trong lòng chúng ta đều rõ, làm sao có thể ném đám chim non lạ nước lạ cái bọn tôi ở nơi xa lạ rồi phủi tay bỏ đi chứ. À phải, anh là người lái chiếc xe du lịch, có thấy đám anh em của tôi đâu không? Nói đi chứ ... Tôi mời anh ăn.”
Kéttt! Chiếc xe Nissan màu đen hết sức bình thường vừa đi chưa bao xa đã phanh gấp tấp vào lề đường, Cao Viễn nhìn gương chiếu hậu, hai hàm răng siết lại cố nén giận rít lên: “ Xéo!”
“ Uầy, đừng lạnh nhạt thế, sau này có khi chúng ta là đồng đội đấy.” Thử Tiêu mặt dày mày dạn, cười toe toe làm thân:
Hai người kia tức không để đâu cho hết, dùng ánh mắt giết người nhìn Thử Tiêu. Thử Tiêu nhún vai, mở cửa ra, khi đi còn lấy theo một chai nước khoáng, Cao Viễn vươn người đóng sầm cửa lại, bộ dạng thằng nhãi này không khác gì đám lưu manh bị hắn bắt, mặt trơ trơ như thớt, đừng mong biết xấu hổ là gì.
Xe lại lên đường, Vương Vũ Vi đột nhiên không hiểu sao cười phá lên, cả Cao Viễn bực tức một lúc cũng phải phì cười: “ Xử trưởng Hứa tìm đâu ra thằng nhãi này nhỉ, không biết sợ là gì, mẹ nó, đồng nghiệp tương lai của chúng ta thật à?”
“ Chứ còn sao nữa, mắt tinh thật đấy, chúng ta cẩn thận như thế mà bị phát hiện.” Vương Vũ Vi cảm thán, chàng trai này xem như vượt qua bài kiểm tra theo dõi và chống theo dõi một cách xuất sắc, quả nhiên có chỗ hơn người:
Không cần phải lo nữa, nam nhân túi có tiền sẽ không nhớ nhà, hai người tiếp tục đi tìm người tiếp theo, tới khu sân bay.
Sân bay Quốc tế Bạch Vân Quảng Châu không cần bài cãi gì nữa chắc chắn là thuộc top đầu toàn quốc, nhìn xa xa giống như một cái đĩa bay màu trắng, nhô lên chính giữa thoai thoải hai bên, rất có cảm giác của phim viễn tưởng. Nơi này có tận 20 lối vào, mỗi ngày lượng khách lên tới con số hàng vạn, xe taxi, xe du lịch, sẽ khách đỗ ngoài sân bay lên tới cả trăm chiếc.
Với lưu lượng khác ra vào nhiều như thế bất kể ngày đêm, một người ở lại nơi này nhiều ngày cũng không gây chú ý.
Cầm theo thiết bị truy tìm tín hiệu, Vương Vũ Vi không quá khó khăn tìm ra mục tiêu, vẫn bộ trang phục áo sơ mi nhạt màu, quần âu xám, tóc húi cua, nhìn tinh thần diện mạo chẳng có gì thay đổi so với ba ngày trước, đang nhìn thùng rác, mắt đảo qua đảo lại, không biết tìm kiếm cái gì.
“ Không biết cậu ta sống thế nào nhỉ, ngủ thì không thiếu chỗ, nhưng mà đồ ăn nơi này đắt hơi bên ngoài mấy lần.” Vương Vũ Vi nghĩ không ra một kẻ không xu dính túi thì sống sao được ở sân bay:
“ Nhìn khí sắc chắc là không kém đâu.” Đâu chỉ không kém, theo Cao Viễn thấy, chàng trai này thoải mái như ở nhà mới đúng:
Xe đi tới gần một chút, nhưng không quá gần, Vương Vũ Vi vừa cầm máy quay lên thì Dư Tội có hành động, làm hắn đang như chim sợ cành cong, tưởng bị phát hiện, vội vàng bỏ máy xuống.
“ Bật lửa đây .... Có cần bật lửa không? Các anh, nơi này được hút thuốc đấy.” Dư Tội đi đón một đoàn khách vừa mới đi qua cửa kiểm tra, nói với mấy trung niên nam tử day mũi bóp miệng, nói một câu là hiệu quả ngay, trong đám đông có ba người tới gần, y nhanh chân nhanh tay châm thuốc đưa cho ba người đó, đợi người ta rít hơi thuốc đã đời rồi liền đưa bật lửa tới: “ Hai đồng một cái.”
Không ai bận tâm chút tiền lẻ đó, ba người mua hai cái, trả 5 đồng, không cần trả lại tiền thừa, nghe khẩu âm giống người phương bắc. Tán gẫu vài câu nghe người ta nói là người Lang Phường, Dư Tội lập tức biến thành đồng hương, nói vài tiếng địa phương, kiếm được một điếu thuốc, ân cần hỏi khách cần đi đâu. Sau đó nhanh chân gọi một chiếc xe tới, nhiệt tình xách hành lý người ta lên xe, thế rồi được một em gái tiếp viên trên xe nhét cho hai tờ tiền.
“ A, thằng nhóc này trước bán bật lửa, sau bán người.” Cao Viễn hiểu rồi, bắt khách cho xe người ta ăn hoa hồng, còn bật lửa thì không mất tiền, những chiếc bất lửa không qua được cửa an ninh được nhiều khách thuận tay đặt lên quầy bỏ lại, đó là nguồn hàng của Dư Tội:
“ Thằng nhóc này có khiếu dẫn khách lắm.” Vương Vũ Vi nhìn Dư Tội khoan khoái đứng bên thùng rác nhả khói, nói ra thì đây là người sống tiêu diêu nhất:
Đột nhiên bộ đàm trong xe truyền ra giọng Lâm Vũ Tịnh:” Số ba, số ba! Đường Doanh Giang có người cầu viện, lập tức tiếp ứng ... nhắc lại lần nữa, có người cầu viện, tiếp ứng ngay ...”
Chuyện này thuộc tình huống khẩn cấp rồi, Cao Viễn không chậm trễ chút nào lấy còi cánh báo đặt lên nóc xe, tức thì còi cảnh sát lóe lên hai màu xanh đỏ, xe lên đường tới mục tiêu, vậy là tới ngày thứ ba đã có người không chịu được nữa ...
Trịnh Trung Lượng, 21 tuổi, nam, dân tộc Hán, 70 tiếng sau khi rời xe đã phát tín hiệu cầu viện.
Đó là tin tức hai người Cao Vương được nghe, đội trưởng Đỗ Lập Tài đang báo cáo cho xử trưởng Hứa, khi tìm được tới đường Doanh Giang thì Trịnh Trung Lượng đã đói tới chỉ còn thoi thóp, toàn thân bẩn thỉu, hôi hám.
Cứu viện tới, Trịnh Trung Lượng chỉ thều thào một câu duy nhất: “ Có gì ăn không?”
Hai người cứu viện động lòng trắc ẩn, chịu khổ thế này vì cái gì chứ? Lập tức đón người tới quán nhỏ, gọi năm sáu món ăn, Trịnh Trung Lượng không nói không rằng, một tay cầm miếng thịt gà ăn như người rừng, một tay cầm bát canh uống ứng ực.
Ngày hôm trước Cao Viễn còn ghi hình chàng trai này, hắn lang thang không mục tiêu trên đường, lúc đó đã đuối lắm rồi, bây giờ mặt lại còn thêm vài vết thương do bị đánh, nhưng chiếu cố tới lòng tự tôn của hắn nên không hỏi gì cả.
Đây là người đầu tiên phát tín hiệu cầu cứu, tuy vẫn chưa biết rốt cuộc đây là kiểu huấn luyện gì, nhưng chàng trai này bị loại rồi.