Chương 071: Cuộc chiến sinh tồn. (4)
Trịnh Trung Lượng vẫn ăn, từ lúc vào quan tới giờ hắn ăn không ngừng nghỉ, nguyên con gà bị hắn ăn hết sạch sành sanh, tô cơm lớn vét tới đáy, như còn chưa đã, bê nguyên bát canh lên uống không còn chút nào, xoa bụng cảm khái: “ Thật thoải mái ... Thì ra ăn no cũng là một loại hạnh phúc.”
Không ai cười, đều nghĩ nếu bản thân rơi vào tình cảnh này cũng chẳng khá hơn, Vương Vũ Vi quan tâm hỏi: “ Hôm qua còn chưa bị thương mà, làm sao vậy?”
“ Hôm qua anh thấy tôi à?” Trịnh Trung Lượng ngạc nhiên ngồi thẳng người lên:
Tới lúc này rồi không cần giấu nữa, Vương Vũ Vi gật đầu: “Đương nhiên, sao có thể bỏ mặc các cậu không ai chiếu cố được, ngày nào chúng tôi cũng theo dõi các cậu.”
“ Ồ!” Trịnh Trung Lượng mấy ngày qua liên tục chửi rủa cái nhiệm vụ đầy đọa người ta này, sờ mặt phẫn nộ, hắn đường đường được gọi là Đại Tiên mà rơi vào thảm cảnh này, cười thảm kể: “ Bị đám nhặt rác đánh đấy, tôi hết cách rồi, còn nghĩ ra bãi rác nhặt ít gì đó còn dùng được đem đổi tiền ... Ai ngờ khu bãi rác có người chiếm rồi, tôi vừa mới nhặt được một túi thì chúng xông tới, chẳng nói năng gì đã đánh tôi một trận, nói tôi cướp địa bàn của chúng, dọa thấy lần nữa sẽ giết tôi ... Chẳng lẽ giờ vẫn là thời đại Xạ Điêu, tồn tại cả đám Cái Bang à?”
Cao Viễn thở hắt ra, có phải Cái Bang hay không thì không biết, nhưng quần thể yếu thế dưới đáy xã hội rất đoàn kết, bài ngoại, hẹp hòi, thường làm ra những chuyện khiến người ta vừa hận vừa thương, chuyển đề tài: “ Thiết bị theo dõi phát hiện ra tín hiệu trên người cậu bị chia tách, máy điện thoại đâu?”
“ Đừng nhắc nữa, bị tịch thu rồi.” Trịnh Trung Lượng suýt chút nữa rơi lệ:
Lại nói anh bạn Đại Tiên bị đám nhặt rác đánh một trận, thân cô thế cô không nuốt trôi cơn giận này, vì thế tới đồn công an gần nhất báo án, khi cảnh sát hỏi tới CMT thì xong rồi, lại nhìn bộ dạng của hắn, đá đít đuổi đi: Xéo, ở Quảng Châu loại lưu manh như mày cả đống.
Bị đuổi khỏi đồn công an, Trịnh Trung Lượng sôi máu thiếu điều thành lưu manh cầm dao hành hung, tiếp đó lang thang chợ đêm định kiếm cơm thừa, không ngờ gặp phải một cái xe như bóng ma trong đêm tới gần, không nói không rằng có người nhảy xuống bẻ tay tống lên xe, vừa có chút phản kháng liền bị ăn đòn.
Đợi bị đưa đi mới biết là cơ cấu từ thiện bắt người lang thang, đưa về trạm thu nhận ở cầu Hoàng Thôn, ngủ ở đó một đêm.
“ Khoan, khoan, từ thiện mà đi đánh người à?” Cao Viễn đóng vai thính giả tốt, nhận ra điểm khác thường ngăn cạn:
Trịnh Trung Lượng cời cúc áo, kéo xuống một vai, khắp người bầm tím: “ Chưa đánh chết là may đấy, trên đường có bao nhiêu người vô gia cư, anh thử hỏi xem vì sao bọn họ không chịu tới trạm thu nhận?”
“ Vậy cũng phải được cho ăn chứ, vậy mà cậu còn đói thành thế này?” Nhìn chứng cứ rõ ràng mà Vương Vũ Vi vẫn thấy khó tin:
“ Có, phát cơm hộp.” Trịnh Trung Lượng gật đầu: “ Ở chỗ đó có mấy chục người, cơm chưa tới miệng đã bị cướp, may mà quần áo của tôi bẩn đây, chứ sạch sẽ một chút bị cướp rồi.”
Hai người hiểu ra sao không ai dám tới đó, hiển nhiên cũng có một nhóm chiếm làm địa bàn.
“ Sáng hôm nay quản lý gọi tôi tới, hỏi tên tuổi nguyên quán, tôi không dám trả lời, giả vờ bị thần kinh ... Tôi hỏi người ta rồi, nếu người có gia cảnh khá một chút thì sẽ được trạm thu nhận giữ lại đòi người nhà trả tiền mới thả, còn nếu không thì cuốn xéo ... Thế là tôi bị đuổi đi, nhưng bọn chúng lục người lấy mất điện thoại của tôi, nếu không phải tôi nhớ số cầu viện thì thảm rồi. À phải rồi, tôi gọi điện thoại không trả tiền, bị chủ quán đánh một trận.” Trịnh Trung Lượng giơ bốn ngón tay lên cười như mếu: “ Từ hôm qua tới giờ tôi bị đánh tới bốn lần rồi.”
“ Đi, chúng ta đi tìm kẻ lấy trang bị của cậu.” Vương Vũ Vi nổi giận, khốn kiếp, cái xã hội này quá đen tối rồi, cả cơ cấu từ thiện còn hành động như thế làm sao chấp nhận được, ảnh hưởng quá ác liệt:
Tối hôm đó cơ cấu từ thiện kia nhanh chóng bị thanh tra, kết quả là gì thì khó nói, chỉ một điều chắc chắn, người đầu tiên bị loại là Trịnh Trung Lượng.
Nhận được báo cáo từ tỉnh Quảng Đông, quá trình thì bất ngờ, còn kết quả thì không ngoài dự liệu. Hứa Bình Thu lúc này ở nhà, ngồi đối diện với chiếc laptop, mặt mày nghiêm trúc.
Cha Trịnh Trung Lượng làm Trung y, mẹ là giáo viên xã, người huyện Khúc Ốc, con một, học chuyên ngành điều tra hình sự, lý lịch thanh bạch, gia giáo tốt, chưa từng bị xử phạt. Hắn là học sinh ba tốt thời trung học, ở trường cũng là học viên ưu tú, được nhận vài phần thưởng không lớn không nhỏ, trong khóa học viên tốt nghiệp này thuộc những thứ hạng trên.
Là con độc nhất dưới sự bao bọc của cha mẹ, cuộc sống thuận lợi sẽ làm suy yếu khả năng thích ứng với nghịch cảnh, trong mắt Hứa Bình Thu, người chưa trải qua gian khổ chưa phải là ưu tú.
Thế nhưng chỉ cầm cự được ba ngày thì quá kém, ít nhất cũng từng theo nhóm mười ba tên học viên xấu kia đi đánh nhau, Hứa Bình Thu nghĩ ít nhiều cũng phải có chút năng lực chứ, không ngờ tệ thế này.
Ông ta di chuột tới ổ cứng, mở một tập tin mới, đặt tên là "đào thải", sau đó gửi toàn bộ tư liệu về Trịnh Trung Lượng vào đó.
Bất kỳ ai bị loại cũng không khiến Hứa Bình Thu bận lòng, ông ta chỉ quan tâm tới nguyên nhân khiến người đó từ bỏ, là do gia đình? Giáo dục? Hoàn cảnh? Hay chính tâm lý của người đó, đây sẽ là nguồn dữ liệu rất quan trọng dùng để chọn người sau này, như đã nói, đây là cuộc thử nghiệm, đám người Dư Tội được chọn chẳng phải phải vì ưu tú thế nào, mà bọn họ chỉ là những con chuột thí nghiệm thích hợp thôi.
Người đầu tiên bị rồi, sẽ còn bao nhiêu người trụ lại được đây.
Hứa Bình Thu lại lấy ra danh sách những người chưa bị đào thải, rất bất ngờ là người có biểu hiện tốt nhất là Nghiêm Đức Tiêu. Cái chàng béo trông vô hại này, ba ngày qua đi bộ hơn nửa thành phố, sáng thì ăn vụng ở siêu thị, tối ra chợ đêm kiếm cơm, theo như báo cáo, không ngờ hắn lại còn kiếm được một khoản tiền từ lưu manh hè phố. Khiến Hứa Bình Thu hứng thú nhất là chàng trai này còn phát hiện có người bám theo, những nhân viên thực địa đó có ai cũng trải qua trui rèn khắc nghiệt, cho dù vì nhiệm vụ đơn giản mà thả lỏng thì cũng không dễ phát hiện.
Có điều khuyết điểm là gian trá có dưa mà dũng khí không đủ, khó dùng vào việc lớn, nếu thực sự đưa vào cương vị cảnh sát, Hứa Bình Thu dám chắc sẽ thành thứ cảnh sát lưu manh ăn uống nhận tiền không kiêng kỵ gì cả.
Không hài lòng, mỗi tài liệu đều khiến ông ta nhìn ra khiếm khuyết, Hùng Kiếm Phi và Trương Mãnh là hạt giống tốt, tiếc là đầu óc quá đơn giản, chỉ có thể nhận lệnh làm việc. Trịnh Trung Lượng, Đồng Thiều Quân, Lạc Gia Long học tập tốt, song chưa trải qua vấp váp, tâm lý hơi yếu đuối. Uông Thận Tu, Lý Nhị Đông, Tôn Nghệ mỗi người đều có sở trường riêng song khiếm khuyết rõ ràng, không có kinh nghiệm xã hội.
Còn về Thiệu Soái là do ông ta đột xuất thêm vào, đây là quyết định mang tính cá nhân, hắn là con một đồng đội đã hi sinh của ông ta, kỳ thực ông ta hi vọng qua khó khăn sẽ có đồng đội mới, đứa bé này quá cô độc, không biết giúp thế nào.
Vừa xem vừa nghĩ, tới khi đến Dư Tội.
Hứa Bình Thu mỉm cười, đây là chàng trai không nhìn rõ bất kỳ sở trường nào hay ưu điểm rõ ràng nào, học tập bình thường, nói dối luôn mồm, nhân phẩm cực nát.
Nhưng chính chàng trai này Hứa Bình Thu từng nghĩ nếu thả y vào chỗ long xà hỗn tạp, y sẽ như cá gặp nước, đi một con đường không tầm thường, càng bất tri bất giác quy tụ xung quanh một đám anh em. Có điều bất ngờ là cho y hoàn cảnh phù hợp rồi, y lại biểu hiện thường thường, nhiều ngày loanh quanh ở sân bay, chỉ làm việc thỏa mãn cái bụng, làm ông ta thất vọng.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm người sao?
Không thể nhầm được, vậy phải làm sao bây giờ, thời gian cho mình không nhiều.
……. ……