Chương 081: Dư âm đại án. (1)
“ Theo như tin tức mới nhất, thông qua manh mối từ vật phẩm tùy thân của Thẩm Gia Văn, nhân viên tổ chuyên an đã thu được 4380 vạn NDT tiền mặt, cùng với bất động sản ở Quảng Châu, trị giá hơn 100 triệu tệ, dùng hình thức đầu tư hải ngoại để chuyển dòng tiền về, đem tiền bẩn rửa thành tiền sạch.” Đỗ Lập Tài từ khu thẩm vấn trở về, xô mạnh cửa phòng họp, thấy mấy cấp dưới tập trung đông đủ đang chơi bài đợi tin, vỗ bàn sầm một sấp tài liệu lên bàn, không kìm được phấn chấn nói lớn:
“ Cô ta khai rồi à?” Cao Viễn bị số tiền làm giật mình hơn cả tiếng đập bàn của Đỗ Lập Tài, hắn mà có một phần mười số tiền đó thôi cũng nghỉ việc quách đi hưởng thụ rồi:
“ Không khai mà được à, cú điện thoại cuối cùng của Hàn Phú Hổ là cho cô ta, cô ta là người trực tiếp chỉ huy Dư Tiểu Nhị, Vương Bạch, Tiêu Đào chia ba đường chuyển hàng, mọi chứng cứ đều chỉ vào cô ta. Đội trưởng hình cảnh ở Phiên Ngu cũng khai nhận là cô ta báo tin cho họ bắt Dư Tiểu Nhị, may thật, nếu cô ta thoát, vụ án này kẹt cứng ở Hàn Phú Hổ rồi.” Đỗ Lập Tài liên tục xoa tay hưng phấn, tất nhiên rồi, hơn nửa năm dài đằng đẵng đợi được mùa xuân tới, cứ tưởng phen này ảm đạm trở về, không ngờ lại ngẩng cao đầu bước đi trong vinh quang:
“ Vậy Phó Quốc Sinh vai trò thế nào trong tập đoàn tội phạm của bọn chúng?” Vương Vũ Vi nhiều ngày theo dõi Phó lão đại, hắn không tin tên này đảm nhận vai trò không đáng kể:
“ Nghi phạm mà không nói thì chúng ta nghĩ vỡ đầu không ra, cô ta bề ngoài là tình nhân của Phó Quốc Sinh, kỳ thực quen Hàn Phú Hổ trước, sau đó thông qua Tiêu Đào quen Phó Quốc Sinh. Phó Quốc Sinh dựa vào sự tài trợ của cô ta mà phất lên. Theo như Mạc Tứ Hải khai, vì Thẩm Gia Văn bất mãn với cách làm việc sợ đầu sợ đuôi của Phó Quốc Sinh, cho nên rất nhiều chuyện làm dấu hắn, bao gồm cả lần này, cô ta giật dây Hàn Phú Hổ, liên kết với Vương Bạch, Mạc Tứ Hải hợp tác chơi một cú lớn.” Đỗ Lập Tài lấy chai nước khoáng trên bàn tu một hơi hết luôn quá nửa tiếp tục tiết lộ nội tình:” Còn có chuyện hay hơn, theo như tên đội trưởng hình cảnh Đào Trạch Hải khai, từng phát sinh quan hệ không chính đáng với Thẩm Gia Văn, hơn nữa còn dẫn người trong trạm kiểm tra tới chung cư Đường Đô của Mạc Tứ Hải chơi, nơi đó sử dụng như lầu xanh, chuyên kéo cảnh sát và hải quan xuống bùn để làm việc cho chúng.”
“ A, tôi nhớ rồi, Dư Nhị lần đầu tiếp xúc trở lại với Phó Quốc Sinh cũng được đưa tới Đường Đô, rồi cậu ta cũng là người đầu tiên phát hiện Thẩm Gia Văn có vấn đề, chẳng lẽ ...” Lý Phương Viên không nói tiếp, ném cho xung quanh ánh mắt ý tứ mọi người hiểu mà:
Đây là chỗ khiến Đỗ Lập Tài bực bội nhất:” Rốt cuộc làm sao thằng nhãi đó làm sao nhìn ra vấn đề mà nhảy xuống biển truy đuổi?”
Mỗi lần thảo luận tới buổi tối huy hoàng đó là mọi người đều bị mắc kẹt ở đoạn kịch tính nhất này, cứ nghĩ mắt lửa ngươi vàng của xử trưởng Hứa sẽ phát hiện ra, không ngờ xử trưởng Hứa cũng không hiểu.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cũng trong nội dung bảo mật không thể tiết lộ?
...... .........
Két, cửa sắt mở ra, khu tạm giam của đại đội hình sự số bốn cục công an thành phố Phiên Ngu. Ba người đầu cúi gằm xuất hiện.
Cảnh sát trông coi điểm danh, Lương Hoa, Đại Dung, Trần Tường Thụy, tên chắc không ai biết, song người một dải Vạn Khoảnh đều biết đó là Hóa Phì, Đại Đồn và Phấn Tử, mãnh tướng trong tay Dư Tiểu Nhị. Đêm đó xưởng điện tử Tân Hoa bị cảnh sát Phiên Ngu tra xét, ba người này bị bắt cùng Nghiêm Đức Tiêu, tội danh là buôn lậu súng và mưu sát, không ngờ sau đó mới biết, Trịnh Triều "bị sát hại" là nhân chứng quan trọng của chuyên án. Tiếp đó người ta lệnh bắt là Đào Trạch Hải lại bị cách ly thẩm tra, thế là toàn bộ màn bắt giữ tưởng là chiến công lớn hóa thành trò hề.
“ Đi đi, các anh được thả rồi.”
Ba người vẫn không tin, tưởng phen này rục xương trong tù cơ, thế quái nào thả khơi khơi như thế được, mắt lấm lét thấy cảnh sát không để ý nữa bỏ đi làm việc của mình, thế là bất kể ba bảy hai mốt co cẳng chạy. Vừa ra tới cửa bị quát "đứng lại", khiến cả ba chân tay rụng rời, quay đầu thấy Nghiêm Đức Tiêu dựa lưng vào tường ngoắc ngoắc ngón tay, mừng rỡ chạy tới.
Thử Tiêu không rảnh diễn màn huynh đệ đoàn tụ trong nước mắt, chìa ra ba phong bì:” Đừng hỏi gì hết, mau về nhà đi, chỗ tiền này đủ mở cái quán nhỏ, đừng quay lại nữa, không có lần sau đâu, vì chuộc các người ra mà tôi cũng nghèo nát rồi.”
“ Tiêu ca, lão đại đâu?” Đại Đồn cầm tiền xụt xịt hỏi:
Lúc này còn nhớ tới lão đại, ra ngoài câu đầu tiên là hỏi lão đại, tình nghĩa hơn người nhà, Thử Tiêu cũng bị tình cảm này làm xúc động, áp giọng xuống:” Đừng hỏi nữa, hôm đó anh ấy vận chuyển súng, đoán chừng ... Đoàng! Sau này trên giang hồ không còn nhân vật như thế nữa, quên anh ấy đi.”
Vốn trêu một câu thôi, dè đâu Đại Đồn ngồi bịch xuống bật khóc tại chỗ.
Hóa Phì chỉ buồn bã vài giây, sau đó như tóm lấy cọng cỏ cứu mạng:” Tiêu ca, không có Nhị ca, anh dẫn dắt mọi người, chúng ta hùn tiền mua cái xe, có uy danh dám vận chuyển súng của Nhị ca, chắc chắn có người tới tìm chúng ta.”
“ Đúng, danh tiếng Nhị ca đủ dọa chết chúng.” Phấn Tử cũng muốn làm lại nghề cũ:
Thử Tiêu nhức đầu, đám này ra chẳng bao lâu có khi lại vào thôi, thật phí công, mắt đảo một vòng liền có kế, làm bộ bi thương: “ Các huynh đệ, khi Nhị ca đi có nói với tôi một câu, tôi phải nói với mọi người.”
Cả ba im lặng chờ đợi.
“ Nhị ca nói, nếu anh ấy về được, sẽ cùng mọi người sống thật vui vẻ thống khoái, nếu không về, bảo mọi người về quê đi, đừng đi vào ngõ cụt nữa. Nhị ca không muốn mọi người cũng lún vào nên đơn thương độc mã làm chuyện này ... Mọi người gặp chuyện lần nữa, tôi chẳng kéo ra nổi, vậy chẳng phải có lỗ với Nhị ca sắp xuống suối vàng sao?” Thử Tiêu nghẹn ngào nói đứt quãng, tựa hồ vô cùng xúc động:
Hóa Phì thừ người hồi lâu, lau nước mắt lẩm bẩm:” Vậy chúng ta đi thôi ...”
“ Tiêu ca bảo trọng.” Phấn Tử ôm Thử Tiêu một cái thật chặt rồi đi:
Đại Đồn đi một lúc rồi còn quai lại, hai tay đặt lên vai Thử Tiêu, nhìn hắn đầy thâm tình: “ Tiêu ca, mọi người mà về quê không sống được, sẽ lại tìm anh.”
Thử Tiêu đá đít thằng hề này đuổi đi, hắn muốn cười, nhưng lại không cười ra được, ba người này tuy không cùng đường nhưng lại làm hắn nhớ tới đám anh em trong trường, không nỡ trêu họ, đi lên xe nhìn Dư Tội ngồi đó trầm tư hút thuốc:” Dư Nhi, tôi nói với họ cậu sắp bị xử bắn rồi đừng quay về nữa ... Ba người họ đều khóc, thực sự còn chút tình nghĩa.”
“ Đi đi, nói lắm thế làm gì?” Dư Tội tắt thuốc phất tay, cuộc đời ngụy trang vậy là kết thúc, toàn người với chuyện chẳng ra sao mà làm y lưu luyến, lòng rất khó chịu:
Xe khởi động, hướng về phía Quảng Châu, bọn họ chuyên môn tới làm việc này, nếu không để bên hình sự đào xới sâu thêm, tội mới tội cũ cộng vào, chắc là phải ngồi vài ba năm mới ra được. Vì chuyện này mà Dư Tội và Đỗ Lập Tài lại nổ ra tranh cãi, Đỗ Lập Tài vỗ bàn không cho, một là vì thân phận Dư Tội mẫn cảm, không tiện bại lộ, hai là đám người kia là tội phạm, sao có chuyện thả ra.
Hai người suýt chút nữa nói chuyện bằng nắm đấm, cuối cùng tới tai Hứa Bình Thu, phải nói ông già rất chiếu cố Dư Tội chuyện như thế mà đích thân đứng ra giải quyết cho Dư Tội.