Dư Tội

Chương 082: Dư âm đại án. (2)

Chương 082: Dư âm đại án. (2)
Ngồi ở ghế phụ lái là đặc vụ 02, trách nhiệm hôm nay là đi giám sát bọn họ, quay đầu nhìn Dư Tội cười hỏi: “ Tiểu Nhị, không phải cậu thích kiểu sống kia rồi chứ?”
“ Thích cái buồi.” Dư Tội cáu kỉnh đáp rất thô lỗ:
Số 09 chẳng giận, có loại người nào mà hắn chưa gặp qua:” Ý tôi không nói chuyện nằm vùng, mà tôi nói cậu thích đứng ở phía đối lập với cảnh sát.”
“ Đương nhiên rồi, kiếm được tiền là chia nhau, cuộc sống của hảo hán Lương Sơn mà, ai chẳng thích.” Thử Tiêu trả lời thay, giọng điệu tiếc nuối thấy rõ:
Dư Tội nghe cũng phải bật cười, thở dài: “ Đúng thế thật, tôi hoài niệm lúc làm lão đại, đi tới đâu cũng có đám đàn em ríu rít nghe lời, chẳng phải nhìn mặt ai sống ... Giờ thì sao, con mẹ thằng Đỗ Lập Tài chứ, lão tử nợ tiền hắn chắc, suốt ngày bị nhốt trong nhà khách, mất tự do đã đành, lại còn phải học điều lệ cảnh sát.”
“ Đúng thế, chúng ta đi tới đâu mà chả là cảnh sát ưu tú, còn học điều lệ đếch gì.” Thử Tiêu hết sức đồng cảm:
Số 02 ê hết răng, học điều lệ là muốn tuyển vào đội ngũ, ý tốt của xử trưởng Hứa bị chó tha rồi, hắn chân thành khuyên nhủ: “ Tiểu Nhị, Thử Tiêu, tôi vào đội sớm hơn các cậu, hôm nay lên mặt tiền bối một lần, có cần vì chuyện nhỏ như vậy đi cãi nhau với tổ trưởng Đỗ không? Đừng xem thường người ta, tuy chỉ là một tổ trưởng, chỉ huy nhân số không nhiều, nhưng vì cục chống ma túy trực thuộc tỉnh, với cấp bậc của anh ta, cho xuống địa phương thì phải cỡ cục trưởng đấy ... Vậy mà hai đứa đập bàn với người ta, không phải chuyện khôn ngoan.”
“ Nhưng tôi không chửi, chỉ cậu ta chửi.” Thử Tiêu đắc ý lắm, hắn chỉ sỉ nhục người ta trong lòng, không như Dư Tội tỏ thái độ ra ngoài:
“ Chửi thì chửi, làm gì được nhau, cùng lắm tôi làm cái thuyền nhỏ ra biển buôn lậu, anh có đi không Thử Tiêu?” Dư Tội khinh bỉ:
“ Đi chứ, đương nhiên là đi.” Chuyện gì chứ chuyện này Thử Tiêu ủng hộ vô điều kiện:
Số 02 chán chẳng buồn khuyên nữa, hắn cũng bực mình, xem ra học điều lệ cảnh sát vứt hết đi rồi, hai tên này vào ngành đúng là tai họa mà.
Ba người làm xong việc, đi trên đường hơn hai tiếng, phương nam trời nóng bức không chịu nổi, rời khỏi điều hòa không khí trong xe thì chẳng có chỗ nào để đi, vào thành phố, mua ít đồ uống lạnh, sau đó về thẳng tòa nhà Than Đá. Số 02 chuẩn bị về đội không rời Dư Tội một khắc, xuống xe một cái là theo sát, chẳng phải thân thiết gì mà là mệnh lệnh, muốn trừng mắt với hắn lại thôi.
Đều người nghe lệnh cả, chẳng cần đi giận hắn, lúc vào lầu, Dư Tội cố ý dừng lại, số 02 như có mắt ở bên cũng dừng theo, Dư Tội khen đểu:” Khá lắm Lão Nhị.”
“ Từ lúc cậu tiếp nhận nhiệm vụ là tôi cũng nhận nhiệm vụ bảo vệ cậu rồi, đại bộ phận thời gian cậu không phát hiện ra tôi, muốn học không? Tôi dạy.” Số 02 dụ dỗ:
“ Bốc phét, giờ anh biến mất cho tôi xem.”
Số 02 chẳng giận, đợi Dư Tội đi một cái là lại tiếp tục đi theo.
“ Lão Nhị, rốt cuộc tên anh là gì?”
“ Quan trọng lắm à?”
- Đương nhiên rồi, anh sắp giải mật về đội, chẳng lẽ muốn sau này tôi gặp anh từ xa đã gọi Lão Nhị à?
“ Chuyện này có thể nói với cậu, tôi tên là Mã Bằng, bằng trong bằng trình vạn lý (bay xa vạn dặm).” Số 02 nghĩ một lúc trả lời, không biết bao lâu không dùng tới nó, chính bản thân nghe cũng lạ miệng:
“ Nghe chẳng hay chút nào.” Dư Tội nhíu mày, bằng vào trình độ chuyên đặt biệt hiệu cho người khác của y mà lúc này không nghĩ nổi biệt hiệu nào cho Mã Bằng:” Mã Bằng, Mã Bằng (chuồng ngựa) ... Ha ha ha, nghe không hay bằng chuồng lợn.”
Mã Bằng trên 30 tuổi, ngoại trừ quanh năm dãi dầm sương gió nên đen thùi lùi ra thì khá điển trai, nhất là nhìn ở mặt bên đường nét như tượng tạc.
Bị trêu chọc, Mã Bằng chẳng có phản ứng mà con khuyên Dư Tội:” Tiểu Nhị, tôi biết trong lòng cậu có nhiều bất mãn, nói thật với cậu, ai cũng vậy cả thôi, làm cái nghề này là như thế. Cậu nên điều chỉnh lại tâm thái, đừng thể hiện ra ngoài quá lộ liễu, ảnh hưởng tới tiền đồ của cậu. Thong thả thôi, vài năm nữa cậu xe nhận ra rằng những phản ứng này của cậu là trẻ con bốc đồng không ý nghĩa gì cả, nói không chừng lúc đó cậu nhìn lại còn hối hận ... Đừng nói tôi lên mặt với cậu, vì chính tôi đã làm chuyện mà bản thân hối hận nên chia sẻ với cậu ít kinh nghiệm người đi trước.”
Lời này trúng điểm yếu, Dư Tội biết hắn có thiện chí, cười sửa lời:” Xin lỗi, Mã Bằng là cái tên rất hay, chúc mừng anh Lão Nhị, sau này anh có tên rồi.”
Mãi mới nghe được tiếng người, Mã Bằng lại cảm thấy rờn rợn:” Thôi đi, cậu cứ gọi tôi là Lão Nhị, cậu khách khí làm tôi chẳng yên tâm gì cả.”
Hai người đi tới cửa thang máy, hôm nay trùng hợp gặp Cao Viễn, Lâm Vũ Tịnh mấy ngày qua theo tổ chuyên án không về tòa nhà Than Đá lại trở về, từ xa Cao Viễn đã gọi Dư Tiểu Nhị, còn Dư Tội nhìn Lâm Vũ Tịnh liền nhấp nhổm bất an, sốt ruột sao thang máy mãi chưa xuống.
Từ khi về đội hai người chưa có lúc nào ở riêng, nhưng mà bà chị hung hãn cứ nhìn Dư Tội với ánh mắt bất thiện, nói không chừng đợi cơ hội báo thù.
Mã Bằng rất tinh, ngay lập tức phát hiện Dư Tội hơi bất thường, lấy làm lạ:” Cậu sao thế, hình như không muốn gặp đồng đội lắm.”
“ Ai bảo thế?” Dư Tội không thừa nhận:
Hai người kia đã tới gần, nói là về lấy thiết bị, Lâm Vũ Tịnh chỉ huy Cao Viễn đi lấy, bảo Dư Tội:” Theo tôi, tôi hỏi cậu chuyện này.”
“ Chị hỏi luôn ở đây đi, bây giờ tôi là đối tượng bảo hộ trọng điểm, không thể rời khỏi tầm nhìn của Lão Nhị.” Dư Tội kiếm cớ đàng hoàng:
“ Không sao, chỉ cần không rời khỏi tầm mắt của tất cả mọi người là được, hai người đi đi.” Mã Bằng lúc quan trọng nhất bán đứng đồng đội, thang máy vừa tinh một cái mở ra là cùng Cao Viễn bước vào vẫy tay tạm biệt, hắn không rõ hai người này có ân oán gì, nhưng bằng linh cảm thấy Dư Tội rơi vào tay Lâm Vũ Tịnh chắc chắn không có kết cục tốt đẹp:
Dư Tội gian nan quay đầu nhìn khuôn mặt tựa như cười tựa như giận của Lâm Vũ Tịnh, cười nịnh:” Sư tỷ.”
“ Món nợ của chúng ta tới lúc phải tính rồi chứ?” Lâm Vũ Tịnh ghé đầu tới nói nhỏ nhẹ mà sặc mùi nguy hiểm:
“ Sư tỷ, có cần nghiêm túc vậy không, tôi làm thế cũng vị nhiệm vụ, chị tưởng tôi muốn chắc.” Không ngờ câu này làm sắc mặt Lâm Vũ Tịnh biến đổi, tay nắm thành đấm giơ lên, chỉ là Dư Tội không nhúc nhích, cô cũng không ra tay được, có điều không định tha cho y, nhéo cánh tay, khống chế cổ tay khiến Dư Tội phải đi theo bước chân cô, rối rít nói:” Đừng nhéo, đừng nhéo, sư tỷ ... Ái ái, đau quá.”
Lâm Vũ Tịnh xuất thân đặc cảnh, lực tay không phải đùa, đợi khi cô kéo Dư Tội ra góc khuất gần bãi đỗ xe thì Dư Tội đã đau tới méo miệng, muốn chuồn, bị cô bẻ tay một phát, toát mồ hôi lạnh không dám nhúc nhích nữa. Lâm Vũ Tịnh trừng mắt lên cực kỳ có sức uy hiếp, có điều cũng rất xinh đẹp, chỉ là Dư Tội thấy uy hiếp nhiều hơn.
“ Sư tỷ, sư tỷ, tôi trịnh trọng xin lỗi chị, khi đó nhất thời kích động, nếu mà biết kích động sẽ bị trừng phạt thế này thì ...”
Thấy Dư Tội không nói nữa, Lâm Vũ Tịnh lạnh giọng:” Thì làm sao?”
“ Sư tỷ xinh đẹp như thế thì kích động thêm vài lần nữa cũng đáng.” Dư Tội liều mạng nói xong thì nhắm mắt ôm đầu đợi trừng phạt, nhưng sự trừng phạt mãi không giáng xuống, ngẩng đầu lên thấy Lâm Vũ Tịnh đang bực mình nhịn cười, mắt sáng lên, hình như, hình như không giận thật, xem ra nữ nhân đều thích khen, đây đúng là định luật phổ thông:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất