Chương 084: Nhiệm vụ mới. (1)
“ Lại là cậu, cậu vừa chửi cái gì thế hả? Đứng lại đó cho tôi.” Từ cửa sổ phía sau không ngờ Đỗ Lập Tài thò đầu ra, vừa thấy Dư Tội là mắng luôn:
“ Dọa ai đấy, tôi không phải do anh quản.” Lâm Vũ Tịnh còn đứng đó, Dư Tội thấy rất mất mặt, quay người bỏ đi luôn:
“ Cậu, cậu ...” Đỗ Lập Tài tức tới nói không ra lời nữa, biết mình không thể làm được Dư Tội, quay sang Hứa Bình Thu:” Xử trưởng Hứa, anh xem ... Càng ngày càng không ra gì, tôi chưa thấy ai vô tổ chức vô kỷ luật như thế ... Vũ Tịnh, sao thằng nhóc đó lại chạy ra ngoài?”
Lâm Vũ Tịnh nói dối cũng không cần chớp mắt:” Đội trưởng, tôi cùng cậu ấy ra ngoài mua ít đồ.”
Không ai nghi ngờ câu nói này, Hứa Bình Thu còn thông cảm xua tay:” Bỏ đi, toàn là trẻ con, suốt ngày bị nhốt trong nhà như thế, tính khí không tốt là bình thường, vài ngày nữa là về nhà rồi. Vạn Qua hôm nay đi, các cậu cũng chuẩn bị, ban giao vụ án xong là lên đường.”
“ Để tôi đi tiễn bọn họ.”
-“ Không cần, có nhiệm vụ mới, chiều nay phải bận rộn rồi.” Hứa Bình Thu mở cửa xuống xe, hỏi Lâm Vũ Tịnh:” Vũ Tịnh, cô bám sát toàn bộ vụ án này nhất, cô thấy Phó Quốc Sinh thế nào?”
Không biết vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, Lâm Vũ Tịnh vẫn đứng nghiêm đáp:” Mặc dù hắn không tổ chức chuyến vận chuyển này, nhưng tôi thấy hắn không vô can, chắc chắn là có dính lính tới vụ án.”
“ Đúng, cái chết của Cát Tường Quân có liên quan tới hắn, tôi nghi thông qua Vương Bạch tìm người ra tay, nhưng giờ khó khăn là, Vương Bạch là tên tội phạm thâm niên nhiều lần bị đả kích, quanh co chối tội, ngay cả chuyện vận chuyển súng cũng đẩy hết lên người Hàn Phú Hổ, đừng nói là mưu sát ... Khó hơn nữa là vị Phó lão đại kia từ lúc vào trại giam tới giờ, không hé răng một lời.” Hứa Bình Thu nói ra vấn đề khiến hôm nay ông phải quay về đây:
“ Chứng cứ đầy đủ, chúng chối cũng vô ích.” Đỗ Lập Tài nói thế song hiểu vấn đề: “ Nếu không định được tội mưu sát cũng có chút phiền phức, nếu chỉ có chứng cứ gián tiếp mà không có khẩu cung, vụ án sẽ gặp nhiều trắc trở.”
“ Cho nên chiều nay phải bận rộn một chút, Lập Tài, cậu đi tìm Dư Tội, phía thẩm vấn muốn để hai người họ gặp nhau, Phó Quốc Sinh là nhân vật trọng yếu, mô hình phạm tội này hắn nắm rõ nhất.”
Đỗ Lập Tài đứng khựng lại:” Tôi đi tìm cậu ta?”
“ Đây là mệnh lệnh.” Hứa Bình Thu trực tiếp nói, có lẽ là muốn hai người có một bược đệm hòa hoãn quan hệ:
Đỗ Lập Tài không dám nói thêm gì nữa, ba người đi lên lầu, Hứa Bình Thu về phòng gọi 02 tới không biết thương lượng chuyện gì. Khi Lâm Vũ Tịnh vừa cùng Cao Viễn mang thiết bị chuẩn bị đi thì Đỗ Lập Tài gọi cô vào phòng, nghiêm mặt nói:” Buổi chiều cô không cần phải tới cục chống ma túy nữa, thông báo cho Dư Tội, tới trại giam số ba, tôi và xử trưởng Hứa cũng đi.”
“ Hả, tôi sao?” Lâm Vũ Tịnh không ngờ bị đùn cho chuyện này:
“ Đây là mệnh lệnh.” Đỗ Lập Tài đuổi Lâm Vũ Tịnh ra ngoài bổ xung một câu:” Lập tức chấp hành.”
Lâm Vũ Tịnh bị đuổi ra ngoài, dở khóc dở cười biết Đỗ Lập Tài không thể bỏ thể diện xuống đi nói chuyện với Dư Tội, nhưng cũng không thể không chấp hành nhiệm vụ, đành phải xử lý bằng phương thức trung gian để khỏi chạm vài vảy ngược của Dư Tội, khiến không xuống nước được.
Suy nghĩ một lúc Lâm Vũ Tịnh gõ cửa phòng Dư Tội, sau đó đẩy cửa đi vào, khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa nói với ba vị đang khoanh chân ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm:” Buổi chiều ai muốn đi với tôi, trừ Dư Tiểu Nhị, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu ta.”
“ Tôi, tôi.” Tôn Nghệ và Thử Tiêu vứt ngay bài đi, đua nhau dơ tay, nhảy ngay xuống giường, bị nhốt không chịu nổi nữa rồi huống hồ là đi dạo phố với mỹ nữ:
Lâm Vũ Tịnh đắc ý nhìn Dư Tội, sự nhiệt tình quá mức của hai thằng kia làm Dư Tội nổi giận, xông tới tóm cổ Tôn Nghệ, béo má Thử Tiêu kéo về, hiên ngang đứng trước mặt Lâm Vũ Tịnh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn khẳng định chủ quyền không thể xâm phạm:” Vì sao tôi lại bị loại, hôm nay ai dám tranh với tôi, tôi sẽ quyết đấu với người đó.”
Mặc dù có hơi sợ Lâm Vũ Tịnh, nhưng ở loại trường hợp này không thể tỏ ra yếu thế, không cần biết Lâm Vũ Tịnh nói gì, y nhất định bám chặt lấy cô, dè đâu Lâm Vũ Tịnh nhoẻn miệng cười:” Được, vậy thì cậu đi với tôi.”
Nhãi con, mắc bẫy chị rồi nhé, Lâm Vũ Tịnh cố gắng nhịn cười đóng cửa lại, tức thì nghe thấy bên trong có tiếng đấm đá huỳnh huỵch, cảm giác như vãn hồi lại thể diện, rất đắc ý.
Lâm Vũ Tịnh vừa đi trong phòng tức thì quay sang đấm đá nhau, Tôn Nghệ liên hợp với Thủ Tiêu trừng trị Dư Tội, đang cãi nhau muốn buổi chiều cả ba cùng đi thì bất ngờ Đỗ Lập Tài đẩy cửa vào phòng, hỏi:” Nghiêm Đức Tiêu, điều thứ hai khoản ba của Điều lệ bảo mật là gì?”
“ Dạ ...” Thử Tiêu vội buông Dư Tội ra đứng bật dậy, sau đó không có thêm chữ nào thoát ra khỏi miệng nữa, khỏi phải nói thứ tên này học được không bằng thứ đã quên:
Đỗ Lập Tài quay sang Tôn Nghệ, Tôn Nghệ lập tức ưỡn ngực chuẩn bị trả lời, không ngờ hắn đổi câu hỏi:” Nội dung của điều chín khoản bốn của Điều lệ bảo mật là gì?”
“ Dạ ...” Tới lượt Tôn Nghệ á khẩu:
“ Dạ cái gì mà dạ, lần này hai tỉnh hợp tức phá án, mức độ bảo mật cực cao, vậy mà mỗi điều lệ bảo mật mà các cậu cũng không thuộc, sau này nếu vụ án bị lộ ra ngoài sẽ điều tra các cậu trước tiên ... 02, giúp bọn họ tăng cường ký ức.” Đỗ Lập Tài để lại Mã Bằng rồi đi luôn, từ đầu tới cuối không chạm mắt Dư Tội dù một cái:
Tiếp đó Lâm Vũ Tịnh gõ cửa đi vào, ngoắc ngón tay một cái, Dư Tội mặc dù biết bình thường Chị ngực bự không có thái độ hữu hảo với y như thế, nhưng mà không chịu nổi ánh mắt khiêu khích của cô, đứng dậy chỉnh lại áo sơ mi: “ Các anh em, ở nhà học tập cho tốt, ngày ngày tiến bộ, tôi cùng sư tỷ đi dạo chơi mua sắm, về sẽ có kem, ngoan, ha ha ha ...”
Hai người kia hận không thể đuổi theo ấn thằng khốn đó xuống tẩn một trận rồi đi cùng Lâm Vũ Tịnh, nhưng ai bảo họ không có bản lĩnh chống đối Đỗ Lập Tài như người ta.
Thử Tiêu ìu xỉu ngồi xuống lật xem điều lệ khô khan:” Lão Nhị, mấy cái điều lệ này quan trọng như thế à? Ngày nào cũng thúc giục học thuộc.”
“ Đương nhiên là quan trọng, khi nào cậu vi phạm sẽ biết lợi hại ngay.” Mã Bằng ngả mình nằm xuống giường, gọi là giám thị, đa phần thời gian là tán gẫu bốc phét:
Tôn Nghệ lật tìm điều lệ mà Đỗ Lập Tài vừa hỏi, tìm thấy một cái là lên máu:” Cha mẹ nó, điều chín khoản bốn là điều lệ bảo mật phát huy hiệu lực vào ngày ký, Lão Đỗ chơi mình.”
Thử Tiêu cười ha hả giễu cợt: “ Học tôi đây này, bất kể là hắn hỏi câu gì tôi cũng giả ngây giả dại, tránh để hắn hỏi hết cái này tới cái khác, ai bảo cậu thích thể hiện làm gì, lãnh đạo thích nhất là làm khó cấp dưới để thể hiện tầm cao của bản thân, hiểu không?”
Tôn Nghệ bực tức, bàn bạc với Thử Tiêu lần sau gặp phải vấn đề này thì phải đối phó thế nào, trong quá trình giao lưu phát hiện ra vấn đề:” Sao Lão Đỗ không bao giờ hỏi Dư Tội?”
“ Đúng rồi, toàn kiếm chuyện với chúng ta?” Thử Tiêu cũng nhớ ra, bất mãn chất vấn hành vi bên trọng bên khinh:
“ Vì trong vụ án này thứ cần bảo mật nhất là thân phận của Dư Nhị, mà hai cậu lại là người dễ tiết lộ thân phận của cậu ta nhất, tất nhiên là phải cường hóa các cậu.”
Hai người kia chỉ biết nhìn nhau, có chút khẩn trương, tựa hồ hỏi, thế này có tính là biết quá nhiều rồi không? Không khéo tổ chức đòm một cái …