Chương 083: Dư âm đại án. (3)
Trưa tháng sáu ở Quang Châu nóng như đổ lửa, bãi đổ xe làm bằng xi măng bốc lên hơi nóng hầm hập lại càng khiến người ta không sao chịu nổi, bởi thế chẳng ai để ý tới đôi nam nữ tư thế ám muội.
“ Trừng phạt còn chưa bắt đầu, đừng cười cợt với tôi.”
Lâm Vũ Tịnh làm mặt lạnh một phát khiến Dư Tội linh cảm chẳng lành, nhảy vội ra sau, không xong, chạm tường rồi, nhất thời vô kế khả thi mắt láo liên xung quanh kiếm đường thoát, nhìn đi nhìn lại thế nào mà nhìn đúng ngực Lâm Vũ Tịnh, đúng là giết người, bầu ngực tròn căng đập thẳng vào mắt, khiến y lo ngại cúc áo kia có chịu nổi sức ép đó không?
Cơ mà sao mắt mình lại ở đó.
Tới lúc này Dư Tội giật mình nhận ra một điều, Lâm Vũ Tịnh rất cao, cực cao mới đúng, phải cao hơn y tới cả nắm tay, thế này phải 1m8 chứ không đùa đâu, thế nên tầm mắt của y mới vừa vặn nhìn vào ngực cô.
Mà dù thế nào thì mắt Dư Tội cũng không chạy đi đâu được nữa, đến khi trán bị đánh chán một cái mới sực tỉnh, Lâm Vũ Tịnh nâng cằm y lên:” Nhìn tôi đây, cái bộ dạng của cậu có đánh cũng làm tổn hại uy danh của cảnh sát, thế này đi, cậu nói làm sao theo dõi được Thẩm Gia Văn tôi sẽ tha cho cậu.”
“ A, ra là chuyện đó.” Dư Tội hiểu ra, đó là bí mật lớn nhất mà y giữ trong lòng, không nói cho bất kỳ ai, dù là Mã Bằng hỏi cũng đối phó cho qua, mắt lướt qua chỗ nào đó, nuốt nước bọt:” Cái đó có thể nói cho chị, nhưng tôi được cái gì?”
“ Còn dám đòi hỏi à, được bớt một trận đòn chứ sao?” Lâm Vũ Tịnh lại trừng mắt uy hiếp, mắt rất to, rất sáng, rất đẹp:
Dư Tội đối diện với Lâm Vũ Tịnh phải ngước mắt lên nhìn, bị một cô gái hung dữ áp đảo về thể hình làm y hơi sợ, nhưng mà không nén nổi ngứa ngáy trong lòng, nói nhỏ:” Người khác không biết, nhưng chị phải biết chứ, thiết bị theo dõi được đặt lên người cô ta.”
“ Tôi biết, nhưng làm sao cậu gài lên người cô ta mà không bị phát giác, cô ta rất cảnh giác cơ mà.”
Vì lần trước gặp sự cố mưa bão gây mất tín hiệu, Hứa Bình Thu lấy ra cả hai thiết bị tín hiệu đồng vị hiếm có ở sở công an tỉnh, đặt hết lên người Dư Tội, không hiểu vì sao lại xuất hiện trên người Thẩm Gia Văn, nhờ thế mà bắt được cô ta.
Dư Tội lấy điếu thuốc trên người, bẻ đầu lọc ra, đến khi to bằng kích cỡ nguồn phát tín hiệu, đặt trên lòng bàn tay đưa tới trước mặt Lâm Vũ Tịnh, vỗ tay một phát, í, thế là biến mất.
Lâm Vũ Tịnh như cô bé con xem biểu diễn ảo thuật, oa một tiếng:” Thế là sao?”
“ Trước khi nói cho chị, tôi phải làm một động tác, chị phải giữ tâm thái thuần khiết mà cao thượng đấy, đừng có nghĩ xiêu vẹo, được không?” Dư Tội hỏi rất nghiêm túc:
Lâm Vũ Tịnh gật đầu, giờ đang tò mò chết đi được.
Thế là trò xấu của Dư Tội bắt đầu , nhẹ nhàng áp sát Lâm Vũ Tịnh, cô đang chờ đợi xem y giở thủ pháp gì thì người đột ngột bị kéo về phía trước, ôm trọn trong vòng tay Dư Tội. Oa, cô nương này thật đầy đặn, ôm co dãn mười phần, biết là chuyện hung hiểm không khác gì chơi với lửa Dư Tội vẫn không kìm được ngước nhìn cô, khuôn mặt như được điêu khắc, da thịt mềm mại mịn màng, chứa đầy sinh khí thơm ngát, tốt tươi mạnh khỏe, một thân hình cực cao nhưng cân đối gọn gàng, không cảm giác bị thô, vận vị thiếu phụ thành thục, khiến người ta chao đảo. Y kích động ghé mặt tới định hôn, nín thở, chầm chậm, chầm chậm xích lại, gần chạm được vào đôi môi đỏ mọng mềm mại cám dỗ kia mà muốn thêm một tấc nữa thôi cũng không tiến tới được, vì ngón tay của Lâm Vũ Tịnh đã chọc vào yết hầu của y, xem ra đã có phòng bị, Dư Tội không dám tiếp tục, ngượng ngùng buông tay.
“ Dư Tội, cậu thực sự muốn ăn đòn.” Lâm Vũ Tịnh lần này giận thật, gằn giọng nói từng chữ một:
“ Tôi nói với chị chân tướng mà, đã bảo đừng có nghĩ xấu rồi.” Dư Tội giang tay làm vẻ mặt oan ức:
Lâm Vũ Tịnh sực nhớ cô nhìn thấy Dư Tội và Thẩm Gia Văn ôm nhau, vội vàng sờ người, hồi lâu lấy từ hông ra cái đầu lọc.
Đáp án ở đây, cô bật cười.
“ Nguồn tín hiệu cỡ viên thuốc, hai cái, tầng ngoài là cao su cường lực, ngày hôm đó Thẩm Gia Văn mặc váy, ngoài choàng áo gió, tôi đặt nguồn phát tín hiệu ở giữa đai lưng của áo gió. Cô ta đề phòng tôi và chiếc xe, nhưng không ngờ bản thân xảy ra vấn đề, giống như chị cũng rất cảnh giác mà không phát hiện ra.”
Lâm Vũ Tịnh thừa biết thằng nhóc này không thuần khiết không chấp nữa:” Vậy cái thứ hai thì sao?”
“ Tôi kẹp vào khe hở giữa giày cao gót và phần đế trước, cô ta còn nghĩ tôi xách giày để lấy lòng.”
“ Vậy vì sao cậu biết cô ta có vấn đề?” Đây mới là điều quan trọng nhất, Lâm Vũ Tịnh là người tổng hợp thông tin, nói ra cô là người hiểu thấu triệt vụ án nhất, vậy mà cũng không phát hiện ra Thẩm Gia Văn là cá lớn:
“ Chị nhìn tôi xem, tán tỉnh chị mà cũng phải mạo hiểm bị ăn đòn, làm gì có chuyện một cô gái xinh đẹp như thế chủ động tiếp cận tôi, thế nên tôi cho rằng có vấn đề, ai ngờ đánh bừa mà trúng.” Dư Tội ghé tai Lâm Vũ Tịnh đắc ý nói:” Kỳ thực tôi có biết là cô ta đâu, tôi cứ nghĩ là Hàn Phú Hổ cơ, há há.”
Đáp án được vạch trần, Lâm Vũ Tịnh không nói được lời nào, ai ngờ vụ án lớn cuối cùng phá giải cách chó ngáp phải ruồi như vậy, chẳng trách thằng nhóc này nhất quyết không chịu nói ra, thà không biết thì thôi, mất giá quá chừng:” Cậu không sợ người ta phát hiện à, đúng là ngốc mà to gan.”
“ Cái này gọi là tài cao gan lớn, huống hồ thủ đoạn này của tôi trải qua thiên chùy bách luyện, cô ta làm sao phát hiện được.” Dư Tội lấy lại đầu lọc trong tay Lâm Vũ Tịnh, cười gian:” Chỉ trong chớp mắt tôi có thể đặt lên người chị, đảm bảo chị không phát hiện ra ở đâu, cho dù là chúng ta mặt đối mặt.”
“ Bốc phét, không tin.” Lâm Vũ Tịnh vào nghề trước Dư Tội bao năm, cô không tin bị thằng nhóc qua mặt:
Dư Tội không nói nữa, đưa tay vỗ vai trái Lâm Vũ Tịnh một cái, sau đó lại vỗ vai phải, đầu cô theo bản năng nghiêng đi, tầm mắt chuyển dời chốc lát, y xòe tay ra đã không còn nữa.
Đây là tuyệt kỹ học được của Lông Ngắn trong trại giam, lúc đó rảnh rỗi cả ngày, chơi đi chơi lại thế là thuần thục. Dư Tội rất thông minh, chẳng qua không hứng thú với học tập thôi, chứ những thứ bàng môn tà đạo lại cực kỳ hứng thú.
Đâu rồi? Lâm Vũ Tịnh móc túi, cô mặc thường phục, sơ mi nữ đơn giản, chỉ có cái túi ở ngực, túi vẫn còn cái cúc, khẳng định không có, nghi hoặc sờ ngực, tức thì mặt biến sắc, cúc áo dưới cổ bị cởi ra một cái, cổ áo mở ra vừa vặn chớm tới mép vú, không lộ áo lót mà chỉ cần chút cử động nhỏ cũng thấy thấp thoáng khe ngực, đầu lọc lọt ngay giữa khe đó, ngẩng đầu lên phát hiện Dư Tội nhón chân nhìn không chớp mắt.
“ Bóp chết cậu.” Lâm Vũ Tịnh đỏ mặt tía tai, không dám lấy đầu lọc ra, đưa tay bắt Dư Tội:
Dư Tội sớm có đề phòng, cúi thấp người, men theo chân tường chuồn, luồn lách qua mấy cái xe, Lâm Vũ Tịnh không sao bắt được, chợt nhìn thấy một cái xe quen thuộc, cô vội vàng dừng lại, đứng nghiêm, giữ vẻ mặt không nói cười.
Đang đắc ý quay đầu lại trêu Lâm Vũ Tịnh, Dư Tội không đề phòng, bị tiếng phanh xe làm giật nảy mình, Dư anh hùng bất kể ba bảy hai mốt tuôn ra một tràng tiếng chửi kết hợp đặc sắc nam bắc.