Chương 086: Tri âm khó tìm. (1)
Dư Tội dựa lưng vào ghế, đầu ngửa lên trần nhà sơn trắng, bốn góc có gắn camera giám sát, không có góc chết, nhất cử nhất động đều bị người ta theo dõi, cảm giác của y lúc này như bản thân mới chính là tội phạm đang chờ thẩm phán, không giống lần trước bị đưa vào trại giam chỉ có sự phẫn nộ muốn thiêu cháy tất cả.
Muốn tìm một lý do để kiên cường đối mặt, nhưng chẳng tìm ra, ngay cả cái lý do chính nghĩa cũng chẳng đứng vững, là người phe chính nghĩa, thừa biết nó là cái thứ gì rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân, nhịp tim tăng tốc một cách tự do, không nói cũng biết ai sắp tới, lúc này y chỉ muốn ôm mặt bỏ chạy chứ không phải đối diện, nhưng muốn chạy cũng chẳng được.
Cửa mở, Phó Quốc Sinh đi vào, có vẻ đã quá quen với loại hoàn cảnh này rồi nên chẳng thèm nhìn ai, cứ vậy đi xuống ghế ngồi xuống, giơ tay lên để cảnh sát tháo xích nối với còng ở chân, động tác thuần thục tự nhiên như về nhà, đột nhiên toàn bộ đồng tác dừng lại, cả mặt hắn cũng đóng băng.
Hắn nhìn thấy Dư Tội, ngồi ở ghế thẩm vấn, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng, ngàn vạn lần không tin, có điều chớp mắt lại khôi phục bình thường, rồi chẳng hề có chút dấu hiệu nào hắn cười, cười cuồng dại, cười như tiếng cú kêu đêm, cười tới ho sặc sủa cười tới rơi nước mắt.
Dư Tội miệng co giật, lỗ mũi bật ra âm thanh tức cười sau đó cũng không kìm được tiếng cười lớn, che mặt mà cười.
Một đám cảnh sát bị biểu hiện dị thường trong phòng thẩm vấn làm ngạc nhiên không hiểu gì, chỉ có Hứa Bình Thu rất bình thường, căn dặn:” Mọi người phải chuẩn bị tâm lý đi, có cậu ta, không chỉ nghi phạm bị kích thích, mà chúng ta cũng không phải ngoại lệ.”
Câu nói này lọt vào tai người khác rất mù mờ, nhưng Lâm Vũ Tịnh thì hiểu, khi Dư Tội rụt tay lại có đã biết rồi.
Đúng thế thật, loa truyền ra giọng Dư Tội:” Lão Phó, có phải anh nên cám ơn tôi không?”
Cám ơn đâu ra?
Bán đứng người ta còn muốn cám ơn à? Ngay cả cảnh sát cũng thấy Dư Tội vô sỉ.
Trên màn hình bất ngờ là Phó Quốc Sinh thu lại nụ cười, gật đầu:” Đúng thế, tôi đúng là nên cám ơn cậu.”
“ Không cần khách khí, nhất định không nghĩ là tôi tới chứ?” Dư Tội trực tiếp hỏi, bình tĩnh tới mức y cũng không dám tin:
“ Không ngờ thật, cứ tưởng có thẩm vấn viên nào tới đấu khẩu cơ, nơi này thật vô vị, bị giam riêng, không như cái phòng giam kia của chúng ta, một đấm rác rưởi nam bắc bị gom vào một chỗ.”
“ Tôi vẫn nhớ khi đó anh còn chê bai điều kiện trong phòng giam quá kém, giờ điều kiện tốt hơn thì anh lại chê quá cô độc, đúng là lòng tham không đáy. Tôi thấy ở đây không tệ, ăn ở do nhà nước lo, dưỡng lão ma chay có chính phủ chuẩn bị, tốt hơn khối người cả đời chẳng mua nổi cái nhà, chết chẳng mua nổi mảnh đất.” Dư Tội tựa hồ lại quay về nhân vật Dư Tiểu Nhị trong phòng giam:
“ A, vậy là cậu muốn tôi cám ơn vì điều đó đấy à?” Phó Quốc Sinh nói một câu tựa mỉa mai:
“ Không phải, nếu tôi không xuất hiện, trong lòng anh mãi mãi mang câu đố không có lời giải, giờ tôi xuất hiện ở ghế thẩm vấn này anh liền nghĩ thông rồi, chẳng phải là nên cám ơn tôi sao?”
“ Đương nhiên.” Phó Quốc Sinh mỉm cười:” Ha ha ha, chỉ tiếc là các cậu chẳng có chứng cứ nào cả, Dư Nhị, giờ cảnh hảm của cậu là gì, cầu xin tôi đi, nói không chừng tôi thăng chức cho.”
“ Cái này thì không cần đâu, tôi là học viên, tuy trang phục cũng giống cảnh sát, nhưng không có cảnh hàm, nói thông tục chút vẫn là chân trắng, nếu ở trong thế giới tự do, chính là loại tôm tép lang thang ngoài đường, còn anh Phó thì hàm cảnh giám.”
“ Ha ha ha ha. “ Phó Quốc Sinh lại cười, điệu cười chua chát, tự trào, cũng là tức giận tới cùng cực phát ra thành tiếng cười:” Cậu vẫn cứ vô sỉ nhỉ vậy ... Lại hại lắm, cậu thắng rồi, cậu là cảnh sát, còn tôi là tên tội phạm ngốc nhất mười năm qua ... Nhưng mà tôi không tin, làm sao tôi nhìn nhầm được chứ, trong đội ngũ cảnh sát sao có người như vậy được?”
Dư Tội vắt chéo chân, người ngả về phía trước, chống một bên má:” Có gì lạ đâu chứ, bây giờ tố chất đội ngũ cảnh sát càng ngày càng tệ, giống tập đoàn buôn lậu của anh ấy, mở rộng tuyển người bừa bãi, sớm muộn nảy sinh vấn đề.”
Hai ánh mắt chạm nhau, cùng cười phá lên vô cùng vui vẻ tâm đắc.
Thế nhưng phía cảnh sát không thấy có gì đáng cười, Đỗ Lập Tài chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ nào đó mà chui vào, cả Hứa Bình Thu tuy xác định trước, cái mặt già cũng không chịu nổi, đoạn hội thoại này mà để những đồng nghiệp khác thấy được thì e thành trò hề mất.
Trong phòng thẩm vấn tiếng cười kéo dài rất lâu, Phó Quốc Sinh như trong khoảnh khắc quên đi hoàn cảnh của mình, tới khi định đưa tay móc thuốc lá mới nhớ mình đang đeo còng, ngừng cười thở dài:” Cậu tới thăm tôi có mục đích gì?”
“ Tổ chức giao cho tôi một nhiệm vụ, đó là muốn tôi khuyên anh bán đứng đồng bọn, sau đó bán đứng bản thân, sau đó là an tâm ngồi ăn cơm tù.” Dư Tội vừa nói vừa lắc đầu liên hồi:” Họ chẳng hiểu gì anh, nếu anh khuyên tôi quy hàng còn được, một tên khốn xấu xa thông minh như anh, tôi sao khuyên nổi?”
Bất kể thế nào thì câu này cũng rất vừa tai, Phó Quốc Sinh mỉm cười:” Giở thủ đoạn để dụ tôi nói à?”
“ Còn phải dụ sao, mấy trăm cân GHB, còn cả trăm khẩu Remington, dù tôm tép cũng giam vài năm điều tra, huống hồ là nhân vật đầy hiềm nghi như anh, đám nghi phạm kia đều là do anh bồi dưỡng ra cả mà.” Dư Tội đâm thẳng chỗ yếu, ý là anh Phó anh chơi xong rồi đấy:
“ Tôi nói tôi không làm thì cậu có tin không?”
“ Không cần tin, lần này căn bản không phải do anh làm, con mẹ nó hành động quá thô thiển ngu xuẩn.” Dư Tội bực dọc chửi:
“ Đúng thế, con mẹ chúng nó thèm tiền tới không còn muốn mạng nữa.” Phó Quốc Sinh gặp được tri âm, đập mạnh bàn thể hiện sự tức giận, như chuyện này làm mất uy danh của hắn quá mức:
“ Ít nhất bọn chúng phạm phải bốn sai lầm nghiêm trọng, tôi kể xem anh nói có đúng không nhé, thứ nhất là không nên dùng tôi, dùng một lần cũng không an toàn, chỉ lần đầu tiên không biết mới có thể thản nhiên, lần thứ hai dù là nào người ta cũng hoài nghi chứ.”
“ Đúng rồi, huống hồ loại ngông nghênh không biết giới hạn, khuyến điểm đầy mình như cậu, tuyệt đối không thể dùng.” Phó Quốc Sinh đấm bàn lần nữa:
“ Thứ hai, loại như Ba Thử càng không thể hợp tác, thứ như hắn chỉ có thể dùng ở thời điểm đặc thù nào đó thôi, hắn là một mục tiêu quá lộ liễu, rất có khả năng chết oan vì hắn.”
Lần này Phó Quốc Sinh chán tới lắc đầu không cả muốn bình phẩm, đây là thất bại lớn nhất, tuy dùng Ba Thử thu hút được sự chú ý của cảnh sát, nhưng khi hắn bị bắt một cái thì bằng tự hủy đi lực lượng của mình, kiếm ăn ở vùng này sao được nữa, não quá ngắn điển hình của loại ngu ngốc tự cho mình là thông minh.
“ Sai lầm thứ ba là không nắm được thời cơ, hoàn toàn chẳng có thiên thời địa lợi nào để tận dụng, cứ như chọn đại một vé số để mua, thuần túy là dựa vào may mắn, không như lần trước mưa bão, cho dù là cảnh sát giăng lưới cũng chẳng thể thu lưới thuận lợi được ...” Bị giam trong nhà suốt cả ngày, Dư Tội và hai người bạn đã thảo luận nát vụ án đầu đời tham gia rồi.
Phó Quốc Sinh thở dài:” Bọn họ quá gấp gáp.”
“ Và cuối cùng là sai lầm lớn nhất, bọn họ không nên gạt anh sang bên.” Dư Tội nhìn thẳng Phó Quốc Sinh:” Anh nói anh là lão đại cơ mà.”
“ Ha ha ha, là bọn tôi tự xung đột nội bộ, nếu không cảnh sát lấy đâu ra cơ hội, lần giao dịch này tôi phản đối từ đầu tới cuối.” Phó Quốc Sinh hối tiếc không thôi, đáng lẽ trước giờ không nên mắt nhắm mắt mở cho qua việc Thẩm Gia Văn làm sau lưng hắn như thế, làm nữ nhân đó không ngờ nghĩ thông minh hơn hắn:
“ Nói vậy anh tự thừa nhận là từng thao túng không ít giao dịch.” Dư Tội không dám tin Phó Quốc Sinh có thể lọt bẫy như thế: