Dư Tội

Chương 087: Tri âm khó tìm. (2)

Chương 087: Tri âm khó tìm. (2)
Trong phòng giám sát bị cuộc đối thoại của họ làm tim đập gia tốc, té ra vị Phó lão đại này trước kia đúng là tổ chức không ít giao dịch, mấy thẩm vẫn viên có chút bốc hỏa, thẩm vấn bao lâu mà chẳng có nhiều thông tin bằng cuộc tán gẫu.
Thế nhưng nói chuyện tới đây Dư Tội thấy vốn từ cạn kiệt rồi, Phó Quốc Sinh bình phẩm mấy thẩm vấn viên, người thì nội tiết mất cân bằng, có khi là loại sợ vợ, người khác thì chắc là không thăng chức nổi cho nên như muốn dùng hắn trút giận, sau đó cũng rơi vào im lặng.
Dư Tội châm điếu thuốc, hít mấy hơi rồi đưa cho Phó Quốc Sinh, Phó Quốc Sinh nhận lấy đeo bên mép, chẳng cần dùng tay, vừa hút vừa phả khói lên trần nhà rất nghệ thuật.
Phòng giám sát đợi một lúc vẫn chỉ thấy cảnh hai người lần lượt truyền nhau điếu thuốc, không nói gì cả, không rõ có nên tiếp tục nữa hay không, nhìn Hứa Bình Thu.
“ Đợi thêm chút nữa đi, kiên nhẫn, phải kiên nhẫn, có câu tri âm khó tìm, hai người họ kỳ thực là đôi tri âm, nhìn xem nghi phạm không phản cảm với cậu ta, dù là biết bị cậu ta bán đứng.”
Câu này làm Đỗ Lập Tài nhìn nửa ngày trời mới nhìn ra chút manh mối, hai người họ đúng là giống một cặp tri âm.
“ Lão Phó, tôi chẳng muốn tới gặp anh chút nào, tôi biết nếu như có cơ hội, anh sẽ không chút do dự khiến tôi biên mất khỏi thế giới này.” Điếu thuốc đã hết, Dư Tội dí bừa lên bàn:” Nhưng đã bị ép tới đây rồi, tôi cũng muốn nói hết luôn, kỳ thực bán đứng họ là anh chứ không phải là tôi đâu.”
“ Nực cười, cho tới giờ tôi chưa tiết lộ bất kỳ thứ gì liên quan với vụ án, bao gồm với.” Phó Quốc Sinh trêu đùa:” Dư Nhị, muốn thăng chức phải cố gắng nhiều hơn nữa đi, thế này tôi muốn giúp cũng khó.”
“ Tôi nói thật đấy, anh nghĩ mà xem, cho dù tôi là cảnh sát, nhưng tôi đâu lọt vào được vòng tròn hạch tâm của anh, tôi cũng chỉ là quân cờ được người ta đem ra dùng làm tốt thí cơ mà.” Dư Tội châm điếu thuốc khác chỉ ra vấn đề:” Vậy vì sao lại thua trắng bàn, chẳng lẽ vì chỉ huy bất lợi thôi sao?”
“ Đúng thế.” Phó Quốc Sinh cũng nghi vấn:
“ Anh nhận ra không, một ngày trước đó, anh đột nhiên tới tìm tôi, về sau tôi nghĩ, có người cho rằng anh là mục tiêu lớn, luôn bị theo dõi, cho nên để tôi với anh xuất hiện cùng nhau, cô ta sợ là tôi chưa lọt vào tầm mắt của cảnh sát nên dùng anh thúc đầy một chút ... Mà ai có thể chỉ huy được anh trừ Thẩm Gia Văn?”
Phó Quốc Sinh không tiếp lời.
Vậy là đoán đúng, Lão Phó có lẽ có chỗ bất đắc dĩ mới phải làm quân cờ, Dư Tội tiếp tục:” Tôi hỏi anh, có phải bị chị dâu đội nón xanh không, nam nhân bình thường dưới tình huống này có ai không tức giận, nhưng anh thì không, tôi nghĩ, có lẽ hai người không chỉ là quan hệ chung sống, mà còn có quan hệ sâu hơn mà tôi không biết.”
Mí mắt Phó Quốc Sinh giật giật, cả hắn không ngờ được Dư Nhị trông có vẻ chẳng có chút tâm cơ nào lại đào bẫy sâu như vậy.
“ Nhưng thực sự khiến tôi xúc động là câu anh nói, ông trời rất công bằng, cho chúng ta hưởng thụ bao nhiêu thì tương lai khiến chúng ta khổ sở bấy nhiêu ... Khi đó tôi có cảm giác được sự sa sút của anh, anh đang xuân phong đắc ý cơ mà, sao lại có cảm xúc như thế? Anh lại còn nói tính lỗ mãng của tôi chỉ tăng tốc độ bị người ta chém chết, bảo tôi đây là con đường không lối về, tương lai đừng hối hận ...” Dư Tội nói tới đó buông một tiếng thở dài, lại chuyển điếu thuốc cho Phó Quốc Sinh:” Tuy chúng ta đều là cặn bã, nhưng tôi ngửi thấy tình người ở anh, là do anh không nỡ nhìn thấy tôi còn quá trẻ, còn tương lai mà bị được khác bày kế chụp nồi đen lên đầu đúng không?”
Phó Quốc Sinh rít liền mấy hơi thuốc, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như nước sâu, thật khó đoán được lúc này hắn đang nghĩ gì.
“ Thẳng thắn mà nói, đưa đám người buôn ma túy các anh vào tù, tôi chẳng có gì phải áy náy, chuyện các anh làm bị bắn cũng không oan ... Tôi nói anh xem có đúng không nhé, người thông minh như anh không cam lòng sống một cách vô vị, nhưng anh lại làm quá nhiều chuyện khiến anh bất an, lo lắng, sợ hãi, chỉ cho tới khi một thứ kết thúc rồi anh mới yên lòng. Giống như trong nhà giam anh có thể cởi trần nằm giang rộng chân tay trên giường, dù sàn xi măng vẫn ngủ ngon lành ... Còn ở ngoài, dù điều kiện có tốt, anh chẳng có nổi giấc ngủ ngon, phải không?”
“ Vậy cậu định khuyên tôi thế nào đây?” Phó Quốc sinh chợt hỏi, tựa hồ phòng tuyến tâm lý đã lơi lỏng:
“ Kết quả thì chúng ta đều hiểu, Tiêu Đào, Mạc Tứ Hải, Thẩm Gia Văn sẽ bị bóp hết thứ trong bụng như nặn kem đánh răng ấy, sẽ moi ra từng chút một trong thời gian giam giữ dài vô tận.” Dư Tội nói một câu rất thật, vụ án thế này tra nửa năm một năm vẫn là ngắn, cảnh sát tất nhiên không dễ dàng gì, song nghi phạm càng khổ sở:
“ Vậy là cậu muốn khuyên tôi thẳng thắn để nhận khoan hồng.”
“ Không tôi nói rồi, tôi không khuyên được anh, lựa chọn thế nào anh tự đưa ra. Anh còn nhớ Thằng Nhóc trong phòng chúng ta không, có lần cả phòng tán gẫu nếu chỉ còn sống được ba ngày sẽ làm gì, hắn nói ngày đầu tiên ra sức ăn uống, ngày thứ hai ra sức chơi gái, ngày thứ ba đào một cái hố chôn mình, còn dựng tấm bia, đừng ai tới quấy rầy lão tử.”
“ Ha ha ha ...”
Hai người cùng nhìn nhau cười, chỉ là nụ cười không được vang như mấy lần trước, vì đó là nụ cười tuyệt vọng, thế nên cũng tắt rất nhanh, nụ cười yếu dần Phó Quốc Sinh lẩm bẩm:” Kỳ thực vậy cũng tốt, thống khoái, đáng mặt, sống ngạo nghễ bao năm, đến cuối đời lại cần khom lưng luồn cúi sao.”
Nói tới đó hất đầu về phía cảnh sát tòa đứng gác đằng sau:” Chí ít không phải bị thứ hạng bét này hôm đi quát lại, này, nghe thấy không, cho lão tử một chai Lafire, năm 82 nhé.”
Dư Tội cười ha hả ngước đầu lên nhìn camera:” Có nghe thấy Phó lão đại nói gì không vậy?”
Phó Quốc Sinh sao chẳng biết bất kể có khai hay không thì mình cũng không còn đường thoát nữa rồi, chỉ là trước đó trong tâm thái sa sút nên buông xuôi tất cả thôi, Dư Tội tới, ít nhất trả lại cho hắn chút tôn nghiêm, nghiến răng:” Dư Nhị, nếu còn có cơ hội, tôi sẽ giết con tiện nhân ngu xuẩn kia trước, sau đó mới giết cậu.”
Đây mới là quan hệ thật của hai người khi bỏ đi hết lớp ngụy trang:” Còn tôi, nếu được làm lại từ đầu, tôi sẽ chẳng vào trường cảnh sát, đi làm quân cho anh, anh không biết tôi hâm mộ cuộc sống mỹ nữ như mây, tiêu tiền như rác của anh thế nào đâu.”
Phó Quốc Sinh tức giận chửi:” Con mẹ nó cậu định sẵn là thằng quỷ nghèo, không hưởng được phúc đâu, đừng có mà nằm mơ.”
“ Ài, tôi biết, thế mới bực chứ! ...”
Hai người nói chuyện càng lúc càng hợp ý, thẩm vấn viên trong phòng giám sát mừng rỡ, biết rằng phòng tuyến tâm lý của nghi phạm bị đột phá rồi, vội vội vàng vàng chạy vào phòng thẩm vấn, không ngờ bị Phó Quốc Sinh chửi:” Điếc à, không nghe thấy lão tử nói gì sao? Một chai Lafite năm 82.”
Dư Tội cũng vỗ bàn:” Còn không mau lên đi.”
Thẩm vẫn viên trợn mắt lên.
Phó Quốc Sinh chỉ thẳng tay ra ngoài:” Đó là thái độ khi cầu tới người khác đấy à? Cút xéo.”
Thẩm vẫn viên giận tới run rẩy, nghe thấy lệnh truyền qua tai nghe, đành nén giận đóng cửa phòng chạy đi.
Dư Tội chỉ ra cửa:” Đi xin chỉ thị đấy, làm lính không quyết định nổi, với lương của họ mấy năm mới mua nổi cho chai rượu.”
Tin tức từng tầng từng tầng báo lên trên, sở công an tỉnh truyền mệnh lệnh khẩn cấp, phái cảnh sát 110 tới nhà cung cấp rượu vang gần nhất, kiếm bằng được chai rượu theo yêu cầu. Quảng Châu thứ gì mà chẳng có, chỉ xem anh có tiền hay không, thế nên chẳng mấy chốc chai rượu Lafite 1982 được đưa vào phòng thẩm vấn.
Dư Tội đứng lên nhận lấy, đích thân đưa cho Phó Quốc Sinh:” Lão đại, thong thả dùng.”
“ Xéo đi, đừng để lão tử nhìn thấy nữa.” Phó Quốc Sinh khinh bỉ ra lệnh, như hắn vẫn là lão đại:
Trong phòng giám sát, cùng lúc Dư Tội bị đuổi đi, Hứa Bình Thu cũng đứng dậy, mỉm cười có chút bất đắc dĩ:” Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi.”
“ Xử trưởng Hứa, trở về phải huấn luyện lại Dư Nhị, tư tưởng của cậu ta lệch lạc, có vấn đề nghiêm trọng về nhận thức.” Đỗ Lập Tài còn có chút không cam lòng, đứng lên nhìn trên màn hình một người ân cần rót rượu cho Phó Quốc Sinh, một bày dao dĩa, thức ăn, hắn không hiểu đây là thứ tư duy gì, khuyên nhủ dọa dẫm đủ kiểu không nói, bị Dư Tội ba hoa một hồi lại đầu hàng:
“ Sai rồi, cần luyện lại là chúng ta.” Hứa Bình Thu chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói:” Chúng ta chỉ nhìn thấy tội lỗi không thể tha thứ, còn cậu ấy vẫn nhìn con người, cho nên thấy được thứ chúng ta không thấy.”
Khác biệt gì chứ.
Đỗ Lập Tài thấy Hứa Bình Thu thiên vị Dư Tội quá mức rồi, thậm chí có lúc còn nảy sinh ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ thằng nhóc này là con tư sinh của xử trưởng Hứa?
Ba người ra ngoài đi một quãng nhìn thấy Dư Tội ngồi bệt ở chân tường cách phòng thẩm vấn không xa, vẻ mặt bần thần ngây dại, Lâm Vũ Tịnh định gọi y đứng dậy trở về, nhưng Hứa Bình Thu ngăn lại, tựa hồ rất tán thưởng. Vì đây chính là lý do khiến ông ta dám dùng Dư Tội, như ở trường cảnh sát, y ôm lấy nữ sinh sợ súng ngất xỉu, phần nhân tính đó là thứ kéo Dư Tội trở về.
Ngày 20 tháng 6, vì Phó Quốc Sinh mở miệng mà vụ án tiến bộ một bước lớn, theo thông tin phản hồi, chiều ngày hôm đó sơ bộ xác định được một vụ mưu sát, hai vụ giao dịch ma túy, chiến quả vẫn không ngừng mở rộng, sở công an tỉnh Quảng Đông và Sơn Bắc cùng gửi công văn lên bộ công an, xin cho tổ chuyên án công lao tập thể hạng nhất.
Cũng trong ngày hôm đó Lâm Vũ Tịnh đặt vé máy bay, hai ngày sau trở về, trải qua hơn nửa năm trời vất vả đấu tranh, quay đầu nhìn lại, ai cũng có chút lưu luyến với thành phố này.
....
Dư Tội chỉ xùi xì gai góc bên ngoài thôi, trong lòng rất tình cảm a ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất