Dư Tội

Chương 088: Hứng tận sầu sinh. (2)

Chương 088: Hứng tận sầu sinh. (2)
Ma ma họ Lan, trên 40 rồi, phong vận phải nhờ lớp trang điểm cực dày để vớt lại, Uông Thận Tu vừa vào là biết hắn có ý gì, kéo tay hắn nói, không thể trách họ, thằng nhãi kia không ai hầu hạ được, dù trừ tiền cũng được, không ai trị nổi thằng đó.
Đám chị em nhao nhao phụ họa, có người chỉ vết bầm trên người do thằng đó hành hung, đoán chừng sợ rồi, thằng nhãi đó có bệnh thần kinh, chẳng may bị nó đánh mặt mũi xước xát gì thì hết kiếm ăn.
Uông Thận Tu nhìn ma ma Lan khắp lượt, nói một câu hết hồn: Người khác không được thì chị đi, mau mau chuẩn bị tiếp khách.”
“ Cái gì? Tôi ... Tiếp khách á?” Ma ma Lan líu mưỡi, mặt đỏ lên, tuy nói cũng xuất thân là tiểu thư, nhưng mà nhiều năm lắm rồi:
Đám chị em cười lớn vỗ tay, vỗ đùi, nói chủ ý này rất hay, ma ma Lan sợ rồi, lùi ra sau. Uông Thận Tu nháy mắt ra hiệu, cùng phục vụ viên kéo ra ngoài, vừa đi vừa an ủi: “ Chị Lan, tin tưởng nhãn quang của tôi đi, chị dứt khoát được, chị kinh nghiêm trận mạc, hé môi hồng một cái là xử lý xong chuyện này.”
“ Tiểu Vương, tôi đút cậu không ít, cậu hại chị cả vậy à?” Ma ma Lan sống chết không chịu:
“ Sao lại hại chị, đó là tin chị, thật đấy, cược không, nó mà không thích chị, hôm nay tiền tiếp khách của chị em, tôi trả.” Uông Thận Tu hứa hẹn mãi ma ma Lan mới chịu đi, vừa đi vừa dặn: “ Chỉ là thằng nhãi chưa mọc đủ lông thôi, chị yên tâm, không thất thân đâu.”
“ Thất thân chẳng sợ, sợ bị nó đuổi ra, bẽ mặt lắm.” Ma ma Lan tự biết nhan sắc phai tàn, không được lòng người nữa:
“ Bảo chị này, vào đó không cần lịch sự, coi nó như con trai chị ấy, kiểu tuy mắng mỏ nhưng rất quan tâm, rất thương hắn ấy ... Nhìn chị kìa, tóc búi lên một cái, rất có khí chất của người mẹ ... Mấy em gái non tơ nó dám đánh đuổi, mẹ nó thì nó không dám đâu.”
Phục vụ viên phì cười, ma ma Lan bước chân loạng choạng, không tin lắm, vừa tới cửa, nghe bên trong oang oang chửi bới muốn rút rồi, biến thành trò cười cho người ta mất, nhìn Uông Thận Tu đầy khó xử.
Uông Thận Tu đích thân sửa lại tóc tai cho ma ma Lan, lau bớt đi son phấn, còn cài lại cúc áo, đến khi trông không khác mấy phụ nữ nhà lành mới hài lòng vỗ tay: “ Đúng, đúng, chính vẻ mặt có thằng con hư không biết ứng phó ra sao ... Chị vào không nói vội, cứ lặng lẽ nhặt mảnh vỡ, sau đó hỏi han vài câu, quan tâm vào, đừng tỏ ra thân mật, vỗ vai hắn là đủ ... Thế này, giống như thấy con trai, muốn ôm vào lòng cho bú ...”
“ Tôi làm gì có con.” Ma ma Lan mặt buồn thảm, đúng là giống người khổ mệnh:
“ Vậy coi nó như con trai đi, ai bú mà chả thế, không tin chị chưa cho nam nhân bú.” Uông Thận Tu sốt ruột đẩy vào trong:
Bên trong thằng mất dạy đang đập bàn quát tháo gì đó với phục vụ vậy mà thoáng cái, im ắng hẳn.
Thiếu niên kia thấy người đi vào mắt trừng lên định chửi bới thấy một nữ nhân trung niên thì sững người. Ma ma Lan sợ lắm, không nói được gì, nhớ lời kíp trưởng Vương, không dám nhìn hắn, cúi đầu đi nhặt chai rượu, đĩa quả. Ánh mắt điên dại của thiếu niên dần lắng xuống, thẫn thờ nhìn ma ma Lan lặng lẽ nhặt nhạnh từng món đồ, cứ như cảnh tượng này khiến hắn nhớ tới ký ức sâu xa nào đó, lát sau thả người ngồi bịch xuống ghế.
Xong rồi, Uông Thận Tu đứng ngoài quan sát thở phào, học tâm lý học tội phạm đúng là không vứt đi, cái tính cách mất kiểm soát của thằng nhóc này do hoàn cảnh trưởng thành khiếm khuyết tình cảm gây ra.
Thấy thằng nhãi kia không phá phách nữa, tâm tình ma ma Lan cũng đã ổn định hơn, cô ngồi xuống vuốt phẳng sô pha, nhìn thiếu niên thâm tình, rồi chỉnh lại áo cho thiếu niên, rất lâu mới nói: “ Khát rồi phải không ... Đừng uống rượu nữa, uống cốc trà nóng cho dễ chịu.”
Thiếu niên trợn mắt, lại có dấu hiệu nổi điên nhưng động tác ôn nhu của ma ma như dập tắt ngay, quay đầu sang "ừ" một tiếng. Ma ma Lan tới gần hơn, xua tay, Uông Thận Tu cẩn thận dẫn phục vụ lùi ra, nhẹ nhàng khép cửa lại.
“ Hai cốc trà nóng, vào đó bật loại nhạc nào nhẹ thôi, êm dịu vào.” Uông Thần Tu ra ngoài ra lệnh:
Đám chị em kéo tới chuẩn bị xem trò hay, cả đống cái đầu thập thò mà mãi không thấy ma ma Lan la hét chạy ra, thế là ánh mắt chuyển sang nhìn Uông Thận Tu đầy sùng bái, đến cả gái già làm mẹ mà cũng giới thiệu cho khách được.
Phục vụ viên đưa hoa quả vào đi ra, bị đám chị em kéo tới rối rít hỏi tình hình, mặt hắn đầy vẻ hoang mang: “ Lạ thật đấy, thằng đó nằm trên đầu gối chị Lan, thân thiết cực, hình như rơm rớm nước mắt nữa, anh Vương, anh đúng là thần, cả gái già cũng có thể tái chế.”
Đám chị em có chút không tin, rón rén tới cửa nhìn vào qua lỗ nhỏ, đúng thật, thiếu niên kia nằm co chân lên ghế sô pha, đầu gối lên đùi ma ma Lan, còn ma ma Lan thì vuốt tóc hắn, trông rất là ấm áp, ngạc nhiên truy hỏi Uông Thận Tu.
“ Đơn giản thôi mà, thằng bé đó nhìn là biết thiếu thốn tình cảm gia đình, vấn đề khả năng ở người mẹ, rất có thể là mang phức cảm mẹ, nếu không bao nhiêu mỹ nữ thế làm gì có chuyện không động lòng, vấn đề nằm ở tuổi tác thôi.” Uông Thận Tu suy luận hơi to gan, nhưng lần này chuẩn rồi:
“ Nhưng mà cũng không thể hứng thú với ma ma được, ma ma mà có thể dùng như mẹ sao?” Một cô gái cười khúc khích nói, mấy chị em không biết liên tưởng tới gì mà che miệng người run người:
“ Ài, có gì mà cười, cậu ta cần chút tình cảm của mẹ, già chút càng tốt, mà các chị thị lại mang tới khuynh hướng ám thị tình dục. Xem đi, chị khoe cả cái đùi ra thế này, ngực hơ hớ thế này, có hình tượng mẹ nào thế không? Chị Lan béo tốt một chút khá giống.”
“ Kíp trưởng Vương, té ra suốt ngày nhìn mông với ngực tôi à, hết giờ về nhà tôi, cho anh nhìn đủ thì thôi.” Cô gái đó nói xong còn háy mắt kéo váy lên, lộ ra mép quần lót hồng hồng, Uông Thận Tu cuống quít bỏ chạy, khiến đám chị em sau lưng cười rũ rượi:
May mà chạy nhanh, đám chị em này ghê lắm, thái độ không dứt khoát một cái họ kéo lên giường ngay, lúc đó không dứt khoát lại thành dứt khoát. Uông Thận Tu vừa xuống lầu thì cứng người, vừa vặn gặp phải Hàn Tiếu cùng khách từ phòng bao đi ra, Hàn Tiếu rất nổi tiếng ở đây, có không ít ông chủ quen biết.
Hàn Tiếu liếc hắn một cái, nhưng lại làm ra vẻ không quen, dìu một ông già nói năng không lưu loát, lão già nâng cằm Hàn Tiếu chu cái mồm nồng nặc hơi rượu đòi hôn. Hàn Tiếu cười khúc khích ớm ờ né tránh, lão giờ thuận theo cổ cô trượt xuống xương quai xanh đẹp mê hồn quyến luyến không rời: “ Tiếu Nhi, sao em càng ngày càng đẹp ra thế nhỉ?”
“ Vậy sao còn định về? Chỉ nói mồm thôi.” Hàn Tiếu nũng nịu:
“ Anh đâu muốn, ai mà ngờ con mụ già đi du lịch ĐNÁ lại gặp phải bão, nên về sớm.” Bàn tay nhăn nheo của lão già tiến sâu vào cổ áo của Hàn Tiếu, nhìn áo cô nhúc nhích là biết bàn tay đó thô lỗ bên trong ra sao. Hơn nữa là cao thủ trong nghề, khuy áo của Hàn Tiếu bị tháo ra, từng nút, từng nút một, dưới thủ đoạn lão luyện khiến mặt Hàn Tiêu đỏ au, bên trong cô không mặc áo lót, nửa bầu ngực nõn nà lồ lộ ra ngoài bị nhào nặn thành đủ mọi hình dáng khác nhau.
“ Ứ ừ, đừng mà, ông chủ Trần, đang ở ngoài … “ Lời của Hàn Tiếu như giận dỗi, như trách móc, nhưng thân thể cô lại chuyển động theo động tác của lão già, phối hợp nhịp nhàng với từng hành động của lão, bày ra tư thế ái muội nhất, phát ra âm thanh dâm đãng nhất khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải phát cuồng:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất