Chương 089: Hứng tận sầu sinh. (3)
Uông Thận Tu chứng kiến một màn này mặt cắt không ra máu từ từ lùi lại, lòng vừa có chút cảm giác thành tựu biến mất sạch.
Lờ đi một chị em khác đi qua hôn gió với mình, hắn bước đi thật nhanh, nấp vào gian vệ sinh, vốc nước lên hai mắt đỏ ngầu tới phát sợ, tự nói với bản thân, nơi này không thuộc về mình, cô gái đó không thuộc về mình, vậy mà sao cái cảm giác tim thắt lại đó không sao xua đi được, hình ảnh vừa rồi cũng không sao xua đi được.
Làm sao bây giờ, nếu trở về mà tổ chức không tiếp nhận mình, chẳng lẽ mình lại tới đây?
Tính toán thời gian chỉ còn vài ngày nữa thôi, thân phận ấm trà lớn này của mình đừng nói là tổ chức, đối diện với đám anh em cũng khó mở miệng. Tưởng hạ quyết tâm rồi, vậy mà tới lúc sắp đi, lại có cảm giác lưu luyến, hắn không rõ cảm giác này làm sao sinh ra.
Không lâu sau từ gian vệ sinh đi ra, Uông Thận Tu đã khôi phục bình thường, nói cười với các mỹ nữ qua lại, khom lưng mời khách vào cửa, đứng dưới ánh đèn muôn sắc loang loáng trên đầu, nhớ lại lúc đói khổ thì giờ đã như thiên đường rồi.
Lúc ở trường học, hắn từng khao khát cuộc sống thế này, đắm chìm trong tiếng oanh yến, trái ôm phải ấp, nhưng ... Nhưng tựa hồ đây không phải phong cách mình theo đuổi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, 0 giờ rồi, Uông Thận Tu dìu mấy chị em uống say về phòng nghỉ. Chợt nhớ cuộc sống ở trường cảnh sát, cái đám anh em hôi hám uống say cũng thế này đây, nộn ọe bừa bãi, ca hát bậy bạ, lúc đó thống khoái thế nào, giờ lại thấy có cảm giác kìm nén, giống như hắn đang lạc lối. Những cô gái này bất kể trước mặt người khác phong quang vô hạn ra sao, con người luôn có một mặt chẳng thể cho người khác biết.
Vừa đi ra gặp Tiếu Nhi cũng uống say, mắt mông lung, ôm lấy hắn, hôn hắn, hắn gỡ tay thế nào cũng không được.
“ Tiểu Vương, tôi yêu cậu ...”
Uông Thận Tu toàn thân hóa đá, hắn nhìn thấy nước mắt chảy trên mặt xinh đẹp vô ngần Hàn Tiếu, Hàn Tiếu cũng không có động tác gì nữa, gục mặt vào vai hắn, cả hai đứng đó trong hành lang vắng vẻ, thi thoảng có tiếng nôn ọe, tiếng cười nói lả lơi từ nơi xa xăm vọng tới ...
Đúng 0 giờ, Dư Tội tỉnh lại, tỉnh lại bên trong một nhà khách cô tịch, lặng lẽ hút thuốc, kỳ thực không gọi là tỉnh, trước đó có ngủ đâu, chỉ nằm đó mà thôi.
Lưng dựa vào tường nhả ra từng làn khói thuốc mỏng manh, nhớ lại lúc mới tới Quảng Châu, lòng y rất ung dung, Hứa Bình Thu nói với y, khi lựa chọn từ bỏ tất cả, hi vọng cũng có tâm thái này, đừng để lại nuối tiếc. Nhưng bây giờ thời hạn sắp tới gần, xét lại hành vi mình đã làm, không có khả năng được tổ chức sử dụng, Dư Tội mới nhận ra, hình như mình cũng có một mộng tưởng mông lung nào đó.
Nghiêm Đức Tiêu không biết gặp ác mộng gì mà choàng tỉnh, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Tế muội tử nằm bên cạnh bị đánh thức, mắt lim dim nhìn đồng đồ, khẽ lầu bàu mấy tiếng câu, rúc tấm thân trần tuy không mấy nảy nở nhưng tràn trề nhựa sống vào lòng Thử Tiêu.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ chỉ đủ hiện lên đường nét lờ mờ trong căn phòng nhỏ. Thử Tiêu vuốt ve bờ lưng mượt mà của Tế muội tử, lau mồ hôi trán, hắn vừa mơ thấy bị đốc sát bắt đi, đuổi khỏi đội cảnh sát, nguyên nhân là do vấn đề tác phong. May quá, may quá, còn chưa phải là cảnh sát, quay đầu nhìn làn da trắng như sứ của Tế muội tử như phát sáng dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh xắn, hối hận vì làm chuyện không bằng cầm thú.
Cả đêm không ngủ, lăn qua lật lại, vấn đề tác phong cùng vấn đề đạo đức, khả năng được chọn là bằng không rồi, quan trọng nhất là cô gái nằm bên cạnh, ngủ với nhau cả tháng rồi, chẳng lẽ bỏ đó mà đi.
Ôi, làm nam nhân thật khổ.
Cùng lúc ấy tại một nơi trú thân trên khu du lịch Bạch Vân Sơn, Đổng Thiều Quân đang đếm sao trên trời, màn trời chiếu đất, uống rượu hát ca, hắn sắp khổ tận cam lai rồi, 40 ngày qua toàn bộ dựa vào núi rừng để sống, hắn vẫn thấy thế giới này thật mỹ hảo.
“ Dậy, tới giờ rồi!”
Dưới cái lán tạm bợ chỉ đủ che mưa không đủ chắn gió, Trương Mãnh nửa đêm bị người ta đá dậy, đi khuân vác, từ bến xe tới bến thuyền. Hắn gặp không ít lưu manh trấn lột, gian thương quịt tiền, trừ dùng nắm đấm đòi lại công bằng, hắn không có cách gì khác, bị đánh tới ngất xỉu, bị đưa tới đồn công an, nhưng huấn luyện trong trường giúp hắn đủ năng lực phá còng trốn thoát, song thương tích vẫn còn.
Gắng gượng bò dậy, không làm việc mai không có cái ăn, hắn quên ngày tháng, quên luôn tổ chức rồi.
Cùng một bầu trời sao, không biết bao nhiêu tâm nguyện khiến trái tim con người đập mạnh.
Đêm khuya dần nhường chỗ cho bình minh, tĩnh lặng nhường chỗ cho hối hả, và ngày mới luôn luôn tới.
Ông chủ Nhiếp cười tươi roi rói từ trong xưởng xửa xe đi ra, nhìn thấy nam tử gầy gò phong sương, không già lắm, nhưng không trẻ nữa rồi, đôi mắt có chút mệt mỏi, nhưng nhìn người khác lại rất sắc bén, làm ông ta không đoán được lai lịch.
Hình như không phải người bình thường, Nhiếp Béo khẳng định ngay, cẩn thận khom người hỏi: “ Ông chủ, tìm tôi à?”
“ Ừ tìm anh.”
“ Có chuyện gì anh cứ nói, chỉ cần là chuyện liên quan tới xe thì bất kể là gì thì chúng tôi có thể xử lý hết.” Nhiếp Béo khách khí giới thiệu, cố ý nhấn mạnh chữ bất kể, ý là liên quan bao gồm mua xe, sửa xe, thậm chí là nghiệp vụ ngầm như là tiêu thụ xe không rõ lai lịch, đều có thể đáp ứng:
“ Không liên quan tới xe, mà là người, quen người này không?” Người kia lấy ra một bức ảnh.
“ Không quen!” Nhiếp Béo nhìn cái chối phắt ngay, chính là người dạy ông ta nhét túi ni lông vào ống khói, chuyện đó đã xong, kiếm không ít, đám thợ dưới quyền rảnh rỗi lại đi nhặt cái túi, nhét bừa vào cái xe bên đường nào đó:
“ Tôi tin ông chủ Nhiếp là người thành thật, nhưng tôi cho anh biết, đây là tên tội phạm bỏ trốn, chúng tôi phát hiện nhiều ngày trước từng ra vào nơi này, nhiều camera ghi hình trên đường ghi lại được, tôi muốn biết, y tới xưởng sửa xe làm gì?” Người kia lấy ra phù hiệu cảnh sát, cảnh huy lấp lánh thiếu chút nữa làm Nhiếp Béo thấy trước mắt không còn nhìn thấy gì nữa, lảo đảo lùi lại, người kia cất phù hiệu đi: “ Tôi nghe nói con đường này như trúng tà, xe bị chết máy rất nhiều, ông chủ Nhiếp, anh kiếm nhiều lắm hả? Đừng nghĩ mình quá thông minh, cho rằng người khác là kẻ ngốc.”
“ Tôi, tôi không biết gì hết.” Nhiếp Béo toàn thân đổ mồ hôi trộm:” À, không, tôi không biết anh đang nói gì.”
“ Được, xem ra anh cần tới đồn bình tĩnh nghĩ cho thấu đáo rồi.” Người kia sầm mặt, giọng nói không còn khách khí nữa:
“ Không không.” Nhiếp Béo cuống cà kê, chạy tới như muốn ngăn người kia rời đi: “ Đồng chí cảnh sát, không liên quan tới tôi, tôi thực sự không biết thằng vương bát đản đó ở đâu ra, lừa tôi mấy nghìn, tôi là người bị hại.”
“ Nếu thế thì anh phải nói rõ ràng, nếu không chứng phạm tội dính líu tới anh thì sao?”
“ Vâng vâng, mời, mời anh vào trong nói.” Nhiếp Béo cung kính mời cảnh sát kia vào gian văn phòng nhỏ trong xưởng:
Không lâu sau người kia đi ra, mang theo bản sao của camera giám sát trong xưởng, Nhiếp Béo thầm kêu may mắn là không tới tìm mình, có điều tổn thất mất tấm thẻ đổ xăng, làm hắn xót lắm.
Người kia rời xưởng sửa xe, xem thời gian, mở nhạc lên, là Tấn kịch đặc sản tỉnh Sơn Bắc, ngâm nga đi về phía sân bay.